Xuyên Vào Sách Toán Học Phải Làm Sao Đây?

Chương 8: Mê cung tiên sinh X



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đã có loại năng lực nắm chắc phần thắng này, Đồ Hóa hiện tại cũng không vội vượt ải nữa. Đầu tiên, cậu định đi tìm Vương Bác Vũ, sau đó đến gặp bọn Đường Bác và Bạch Giai Kỳ, trao đổi một chút về tình hình của hai bên trong hai giờ vừa rồi.

Khi Đồ Hóa đến địa điểm gặp mặt thì lại không thấy ai cả nên cậu trực tiếp đi về phía thư viện cách đó không xa. Thư viện đông nghẹt người, không khác gì tòa nhà giảng dạy, hầu hết phòng đọc nào cũng có nhiệm vụ, mặc dù đa số đều là nhiệm vụ chi nhánh, nhưng người khiêu chiến cũng không hiểu rõ tình huống cụ thể, nên ai cũng nóng lòng muốn thử.

Vào thư viện được một lúc, Đồ Hóa đã nhìn thấy Vương Bác Vũ chen chúc trong đám đông, dáng người cậu ta rất cao, cộng thêm đầu nhím nổi bật nên vô cùng dễ thấy.

Vương Bác Vũ quay đầu lại nhìn thấy Đồ Hóa thì vô cùng ngạc nhiên: “Đồ Hóa?! Ông chạy đi đâu thế hả?! Tôi đã tìm ông trong bể bơi lâu lắm đấy! Tôi còn tưởng ông chết đuối luôn trong đấy rồi!”

Đồ Hóa không nói gì, im lặng kéo cậu ta ra khỏi đám đông: “Tôi chỉ bị cuốn vào một nhiệm vụ chi nhánh thôi, bọn Đường Bác và Bạch Giai Kỳ đâu rồi?”

Vương Bác Vũ chỉ về phía cánh cửa một phòng đọc: “Hai người bọn họ vừa mới tiến vào cửa ải này.”

Đồ Hóa liếc nhìn hàng chữ màu trắng trôi nổi trên cánh cửa phòng đọc, đây cũng là một nhiệm vụ chi nhánh. Cậu vốn định rủ Đường Bác và Bạch Giai Kỳ cùng vượt ải nhiệm vụ chính, nhưng bây giờ cũng không biết hai người bọn họ bao giờ mới có thể rời khỏi phó bản, nếu đợi bọn họ thì sẽ rất lãng phí thời gian.

Tầng cao nhất của thư viện có viết một dòng chữ màu đỏ【 Nhiệm vụ chính: Mê cung tiên sinh X】 rất lớn, Đồ Hóa nghĩ một lúc, sau đó quay sang nói với Vương Bác Vũ: “Tôi vừa phát hiện một nhiệm vụ chính, cậu có muốn đi cùng tôi không?”

Vương Bác Vũ nhìn về phía Đồ Hóa, kỳ quái nói: “Tầng cao nhất? Nơi đó chẳng có gì cả mà.”

“Tôi nói có thì là có.” Đồ Hóa nhếch môi, kéo cậu ta vào thang máy, “Đi thôi.”

Dù sao thì Vương Bác Vũ cũng là người bạn gay tốt từng cùng nhau vào sinh ra tử, nên Đồ Hóa quyết định kể chuyện nước mắt nhân ngư và những điều cậu gặp phải ở cửa ải của nữ phù thuỷ cho cậu ta, Vương Bác Vũ nghe xong thì vô cùng thán phục, lập tức bày tỏ lập trường ôm đùi lớn của mình: “Đồ Hóa, ông thật sự quá trâu bò, tuy rằng thành tích toán học của ông không ra sao, nhưng mà tôi cảm thấy nếu đi theo ông thì nhất định sẽ có thịt ăn!”

Câu nói “Thành tích toán học không ra sao” kia quả thực khiến người ta chạnh lòng, nhưng nhìn lại vẻ mặt vô cùng sùng bái của Vương Bác Vũ, Đồ Hóa chỉ đành miễn cưỡng tha thứ cho cậu ta, dù sao anh em như thể tay chân, dẫn theo anh em đi soát điểm cũng được coi như là một điều đương nhiên.

Ở tầng cao nhất có một phòng đọc lớn, bên trong đều là những cuốn sách toán học kinh điển, ở trước cửa có một dòng chữ màu đỏ【 Nhiệm vụ chính: mê cung tiên sinh X】.

Đúng như suy đoán của Đồ Hóa, nhiệm vụ chính quả nhiên không giống như nhiệm vụ chi nhánh, chỉ cần đi vào khu vực nhất định là có thể phát động nhiệm vụ. Phòng đọc này không có nhiều mấy người, hai người đi một vòng quanh phòng một lúc, nhưng cũng không phát hiện được bất cứ điểm bất thường nào.

Vương Bác Vũ hoài nghi nói: “Chỗ này thật sự có nhiệm vụ sao?”

Bố cục của phòng đọc này rất đặc biệt, lối đi hình chữ thập chia căn phòng thành bốn phần, mỗi phần có ít nhất ba mươi giá sách to nhỏ không đồng đều. Còn bàn làm việc của nhân viên quản lý thư viện lại được đặt ở trung tâm lối đi, không phải là ở cửa như những phòng đọc khác.

Ở đây cũng không có nhân viên quản lý, chỉ có bốn, năm người khiêu chiến đi xung quanh giữa những dãy giá sách. Đồ Hóa đi về phía giá sách gần nhất, đang suy nghĩ phải làm gì mới có thể phát động nhiệm vụ chính thì nhìn thấy một quyển sách có tên là «Mê cung X».

Những người khác cũng không chú ý tới quyển sách này, nhưng Đồ Hóa đã sớm nhìn thấy tên nhiệm vụ thì chỉ cần liếc mắt một cái là có thể chú ý tới nó. Chìa khóa quan trọng để phát động nhiệm vụ chính chắc chắn ở đây.

Ngay khi cậu rút quyển sách kia ra, cửa phòng đọc đột nhiên “Oành” một tiếng rồi lập tức đóng lại. Đồ Hóa quay đầu lại, chỉ thấy bàn làm việc của nhân viên quản lý thư viện vốn không có một bóng người thì bỗng xuất hiện một người đàn ông cao lớn đang dựa vào đó.

Như thể cảm nhận được ánh mắt của Đồ Hóa, người đàn ông kia xoay người lại, mỉm cười nói: “Bạn học Đồ Hóa, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Thầy giáo NPC! Là NPC của trò chơi 24 điểm!

Lần này, hắn đã thay đổi tạo hình, hoàn toàn không phù hợp với thân phận của nhân viên quản lý thư viện. Hắn mặc một bộ tuxedo màu xám bạc, trên cổ thắt chiếc nơ màu đỏ sậm, đầu vuốt keo chải vuốt tỉ mỉ, nhìn giống như một quý tộc Anh cuối thế kỷ 19.

*Xuất hiện từ những năm 1989 tại Anh, Tuxedo được dùng như một lễ phục truyền thống chỉ mặc vào những dịp thực sự đặc biệt. Thiết kế của Tuxedo có phần ve cổ áo luôn phải may bằng vải satin bóng, áo có thể may một hoặc hai hàng khuy và trang phục này chỉ được sử dụng vào những bữa tiệc hay sự kiện trang trọng diễn ra sau 6 giờ tối. Tuxedo cổ điển là trang phục chỉ tầng lớp quý tộc mới có dịp mặc. Nhưng sau này Tuxedo được sử dụng nhiều hơn và hiện nay các chú rể thường mặc Tuxedo trong đám cưới của mình

Suit-vs-Tuxedo

Mặc dù tạo hình rất kỳ lạ, nhưng Đồ Hóa không thể nào không thừa nhận rằng hắn rất đẹp trai.

NPC khẽ mỉm cười, sau đó búng nhẹ ngón tay, toàn bộ giá sách trong phòng đọc bắt đầu chuyển động điên cuồng, như thể muốn xếp thành hình gì đó. Năm phút sau, mọi thứ mới dừng lại. Hành lang hình chữ thập vẫn được chia thành bốn khu, nhưng những giá sách ở mỗi khu lại vô cùng hỗn độn, nhìn qua thì chẳng hề giống một phòng đọc bình thường, mà giống như mê cung được tạo thành từ những giá sách.

Có mấy người khiêu chiến đi ra từ phía sau giá sách, Đồ Hóa đếm từng người một, tính cả cậu và Vương Bác Vũ thì tổng cộng có năm người. Trước khi nhiệm vụ được phát động, phòng đọc này có ít nhất bảy, tám người, nhưng một số người lại không bị đưa vào nhiệm vụ.

Nói cách khác, nhiệm vụ chính có lẽ tồn tại quan hệ trước sau, người khiêu chiến chưa hoàn thành nhiệm vụ chính trước đó, thì không cách nào có thể tiến vào nhiệm vụ thứ hai, năm người trước mắt này, chắc chắn đều đã có được điều kiện【y = x2 – 3x + 2 】, chỉ chờ điều kiện cuối cùng.

Đồ Hóa nhìn về phía ba người khiêu chiến trước mặt, trong bọn họ có hai nữ sinh và một nam sinh. Hai nữ sinh kia có lẽ quen biết nhau, hai người đứng cùng một chỗ, mắt không ngừng nhìn về phía NPC rồi thì thầm to nhỏ gì đó. Còn nam sinh kia thì trông rất bình tĩnh, chỉ im lặng dựa người vào giá sách bên cạnh.

Những người này hẳn rằng đều là những người khiêu chiến lợi hại, đã trải qua không ít nhiệm vụ, cho nên đều đã hiểu rõ hệ thống, chỉ im lặng chờ NPC tuyên bố quy tắc.

“Chào mừng sáu người khiêu chiến đã đến với mê cung tiên sinh X, tiên sinh X đang đợi mọi người ở cuối mê cung, tìm được hắn là có thể qua cửa rồi!” hai tay NPC vung lên, giá sách bắt đầu kéo dài vô hạn, toàn bộ phòng đọc hoàn toàn biến thành một mê cung khổng lồ, không nhìn thấy điểm cuối.

“Sáu người? Còn ai nữa?” Đồ Hóa nghi hoặc mở miệng.

“Còn tôi.” Tôn Duy đi ra từ phía sau giá sách, liếc mắt nhìn về phía Đồ Hóa.

Đồ Hóa thật sự không ngờ là Tôn Duy sẽ xuất hiện ở đây. Sau khi tách ra ở bể bơi, Đồ Hóa đã nghĩ rằng Tôn Duy có lẽ không thể nào qua cửa, bởi vì thời gian của cô chỉ còn lại hai tiếng. Trong vô số nhiệm vụ, muốn nhanh chóng tìm được nhiệm vụ chính rồi thuận lợi qua cửa, xác suất thật sự rất thấp.

Nhưng bây giờ, cậu không thể nào không nhìn Tôn Duy với cặp mắt khác xưa, sức quan sát của học bá quả nhiên không hề ngang hàng với người bình thường được.

【 keng —— 】

Tiếng chuông vang lên, hệ thống chính thức công bố quy tắc nhiệm vụ:

【 Nhiệm vụ chính: Mê cung tiên sinh X】

【 Quy tắc: Người khiêu chiến tiến vào mê cung, mỗi khi đi tới một ngã rẽ thì phải trả lời một câu hỏi, trả lời đúng sẽ mở ra lối đi chính xác và nhận được 1 điểm. Gặp được tiên sinh X hoặc tìm thấy cửa ra mà điểm số cao hơn người khiêu chiến trước đó thì sẽ chiến thắng, thời gian là một tiếng đồng hồ. 】

Ngay lúc đó, trước mỗi khu kệ sách đều xuất hiện một lối đi, NPC mỉm cười nhìn về phía mọi người: “Mọi người đã sẵn sàng để tiến vào mê cung tiên sinh X chưa?”

Lần này quy tắc tương đối rõ ràng, đi tới ngã rẽ của mê cung thì phải trả lời câu hỏi, tìm được lối ra và gặp mặt tiên sinh X là có thể chiến thắng. Quy tắc nhìn qua thì rất đơn giản, nhưng trong đó lại có một số điểm khó khăn: Đầu tiên, quy tắc cũng không hề đề cập đến việc trả lời sai thì sẽ chịu hậu quả gì, phải trả lời lại một lần nữa hay là sẽ mở ra một con đường sai? Nếu như trả lời sai, điểm cuối của con đường đó có thể dẫn tới lối ra không? Đây là điều mà không ai biết cả.

Quan trọng nhất là, trong vòng một tiếng nhất định phải qua cửa, mà điểm phải cao hơn người khiêu chiến đã qua cửa trước đó. Điều này có nghĩa là, người khiêu chiến thứ nhất qua cửa sẽ không bị hạn chế bởi điểm số, nhưng người thứ hai phải cao hơn người thứ nhất, người thứ ba phải cao hơn người thứ hai, cứ thế mà suy ra. Từ đây cũng có thể hiểu rằng, số lượng câu hỏi của mọi người chắc hẳn không giống nhau, vì nếu như số câu hỏi của người thứ hai không lớn hơn người thứ nhất thì người đó sẽ vĩnh viễn không thể nào qua cửa.

Nhận ra hai điều này từ các quy tắc mà hệ thống đưa ra, Đồ Hóa kéo Vương Bác Vũ đi tới lối vào phía trước bên phải của mê cung, còn hai nữ sinh thì đi về phía lối vào phía sau bên phải, nam sinh lựa chọn lối đi phía sau bên trái, Tôn Duy cũng nhanh chóng tiến vào mê cung.

Thời gian đếm ngược đã bắt đầu, Vương Bác Vũ rõ ràng có chút lo lắng, ngoại trừ lần đầu tiên ôm đùi Đồ Hóa đi vào cửa ải “Vũ điệu trên băng tiểu thư Y” thì cậu ta cũng không tham gia thêm nhiệm vụ nào khác, hơn nữa cậu ra còn chưa bao giờ hoàn thành bất kỳ nhiệm vụ nào một mình.

Nhưng nhiệm vụ trước mắt này rõ ràng là muốn người khiêu chiến một mình tiến hành, đồng thời dựa theo quy tắc, giữa mỗi người khiêu chiến đều tồn tại quan hệ cạnh tranh.

Chẳng mấy chốc, hai người đã gặp phải ngã rẽ trong mê cung. Đồ Hóa chọn lối đi bên trái, xoay người nói với Vương Bác Vũ: “Tôi đoán những câu hỏi trong cửa ải này đều liên quan tới toán học, thành tích môn toán của ông không phải rất tốt sao? Cho nên ông đừng lo lắng, so với những nhiệm vụ phức tạp khác, nhiệm vụ này thật ra rất dễ dàng.”

Vương Bác Vũ gật gật đầu, sau đó tách khỏi Đồ Hóa. Nhìn qua thì Đồ Hóa giống như là đang cổ vũ cho người bạn gay tốt của mình, nhưng thật ra cậu lại hiểu rất rõ một điều, nếu như tất cả những đề bài mà cửa ải này đưa ra đều liên quan tới toán học thì tỷ lệ chiến thắng của cậu là thấp nhất.

Trong sáu người này, có lẽ không có ai kém toán như Đồ Hóa.

Đồ Hóa thở dài, sau khi đi tới ngã rẽ thứ hai, cậu gặp phải lối đi phải trả lời câu hỏi. Ở hai giá sách trước mặt cậu đều có lối đi, nhưng cả hai lối đi này đều bị chặn lại, phải trả lời câu hỏi thì mới có thể đi được.

Màn hình hệ thống đột nhiên xuất hiện, quả nhiên như cậu dự đoán, trên màn hình có một câu hỏi trắc nghiệm toán, tuy rằng chỉ có hai lựa chọn, nhưng đối với Đồ Hóa, câu hỏi này thật sự khá khó.

Cậu cau mày suy nghĩ một lúc lâu, sau đó lựa chọn đáp án thứ hai. Khi cậu nhấn xuống phím xác nhận, hệ thống nhanh chóng đưa ra kết quả, đó là một dấu gạch chéo màu đỏ chói.

Đồ Hóa sững ngườc, thực sự không ngờ vận may của mình lại kém như vậy. Sau khi kết quả được đưa ra, hệ thống cũng không cho cậu cơ hội sửa sai. Đề bài trên màn hình biến mất, thay vào đó là mấy chữ lớn:

【 Điểm: 0 】

Ngay sau đó, lệnh cấm ở lối ra bên trái được dỡ bỏ.

Đồ Hóa biết câu trả lời của mình sai rồi, lối đi này chắc chắn không phải đường đúng. Nhưng Đồ Hóa cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể đi tới, bởi vì lối đi chính xác bên cạnh đã bị chặn lại rồi.

Trận đầu thất bại, Đồ Hóa ép bản thân phải tỉnh táo lại, tuy rằng cửa ải này không hề có chút thân thiện nào với một người có thành tích toán học lẹt đẹt như cậu, nhưng ít ra vẫn còn chút hi vọng qua cửa.

Nếu như trả lời sai sẽ không thể đi được đến đích, thì mê cung này cũng không cần thiết phải tồn tại làm gì. Không cần thách thức người khiêu chiến trả lời nhiều câu hỏi như vậy, chỉ cần trả lời sai một câu thì trực tiếp loại bỏ là được rồi. Nhưng Đồ Hóa đã trả lời sai ngay câu đầu tiên mà vẫn có thể đi tiếp, điều này chứng minh dù trả lời đúng hay sai thì người khiêu chiến cũng không phải chịu phán quyết cuối cùng của hệ thống, cậu có lẽ chỉ phải trả lời nhiều câu hỏi hơn so với những người khác mà thôi.

Thông suốt điều này, Đồ Hóa lập tức trở nên thư giãn hơn. Trải qua vài cửa ải nhiệm vụ tôi luyện, Đồ Hóa đã hiểu sương sương về hệ thống trò chơi mà Tô Cách Trì thiết kế. Anh ta chắc chắn sẽ không khiến học sinh vì trả lời sai một câu hỏi hay vì một lần thất bại mà mất đi cơ hội đi tới cuối cùng, trong thế giới của anh ta, sẽ luôn có một con đường khác có thể lựa chọn.

Giống như việc Tô Cách Trì sáng tạo ra « Vượt ải toán đại học », anh ta không muốn để cho bọn học sinh chỉ có một cơ hội thi đại học này, cho nên anh ta ta mới mở ra một lối đi mới, mở ra xiềng xích, cho những người có tài năng độc đáo một con đường khác.

Tác giả có lời muốn nói: Mọi người hẳn phải biết tiên sinh X là ai rồi đúng không (≧ω≦)