Xuyên Vào Tiểu Thuyết Dành Cho Nam

Chương 97



Trans: Bạch lan Tửu

Trương Túc bày ra biểu tình uy nghiêm nhất của bản thân, hệ thống xúi giục: "Rất tốt, ký chủ vô cùng có khí thế."

Từ xa xa Tần Khiếu đã nhìn thấy Trương Túc, tốc độ dưới chân không khỏi tăng nhanh.

Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nàng thật là đáng yêu.

Trong chớp mắt Tần Khiếu đã đến đây.

Trương Túc vừa định mở miệng "hỏi tội" thì Tần Khiếu đã vuốt bụng, thẹn thùng nói: "Chưởng môn, ta... ta có thể cọ một bữa sáng ở chỗ người được không?"

"Canh bánh bao, sủi cảo tôm thủy tinh và cháo gạo nếp thịt gà ăn lần trước, hiện tại vẫn còn dư vị." Hắn nhếch miệng cười, làm như ngượng ngùng, ánh mặt trời chiếu xuống, càng thêm vẻ phóng khoáng.

Lời đã đến bên miệng Trương Túc lại thay đổi: "Ngoại trừ mấy món này, còn muốn nếm thử mấy món khác không?"

Tần Khiếu: "Muốn."

So với Trương Túc hắn cao hơn nửa cái đầu, nhưng hiện tại lại đang cúi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng, ánh mắt mềm mại, vô thức khiến Trương Túc không cảm nhận được lấy nửa phần áp lực, ngược lại còn dâng lên một chút trìu mến.

Trương Túc dần thả lỏng, dẫn hắn đi vào trong điện, vừa đi vừa nói: "Hôm nay nếm thử bánh bao nhân nước, cháo cá lát đi."

Khóe miệng Tần Khiếu nhếch lên: "Ừm."

Trong lúc ăn cơm, Tần Khiếu nói muốn cọ đồ ăn ngon nhưng vẫn gắp đồ ăn cho Trương Túc, hơn nữa còn rất đúng mực và biết gãi đúng chỗ ngứa, sẽ không khiến người cảm thấy quá nhiệt tình.

Sau một bữa cơm, Trương Túc vốn không tức giận gì, hiện tại lại càng hoàn toàn tan biến.

Hệ thống vẫn chưa từ bỏ ý định mà gõ tỉnh nàng, kết quả khiến Trương Túc ấn ngược lại.

Sau khi ăn xong, hai người đi dạo trong hoa viên, Tần Khiếu mở miệng là nói đến chính sự, hỏi Trương Túc khi nào thì tuyên bố thần dụ.

Trương Túc cũng đang nghĩ cái này, nàng nói: "Ngày mai đi."

Hơn nữa mỗi thành trì đều đi một chuyến, dùng phương thức truyền âm trong phạm vi lớn mới có đủ uy tín.

Đây mới là thần dụ.

Tần Khiếu gật gật đầu: "Đúng vậy, đây là phương thức tốt nhất. Sau ta lại dặn dò xuống, để quan phủ các nơi ra công văn."

Trương Túc: "Ừm."

Hai người lại thảo luận chi tiết vấn đề một phen, bất tri bất giác đã trôi qua một canh giờ, rốt cuộc quyết định xong các loại chi tiết.

Tần Khiếu đột nhiên nói: "Ánh mặt trời hôm nay thật xán lạn, ánh trăng đêm nay cũng nhất định rất tròn rất sáng."

Trương Túc bất ngờ nghe được, trong đầu không chịu khống chế lại nhớ về tối hôm qua, tâm thần chấn động, dưới chân lảo đảo một cái, sắp ngã sang bên cạnh.

Lại có một đôi bàn tay ôm lấy, Trương Túc ngẩng đầu nhìn nam tử tuấn tú trên đỉnh đầu, cánh hoa màu trắng hồng ào ạt rơi xuống, trong đôi mắt thâm thúy kia đều là ảnh ngược của nàng.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Trương Túc có thể nhận thấy trên mặt có một luồng khí nóng hôi hổi phả vào, nhưng ánh mắt lại như đang giằng co, không rời ra được.

"Túc Túc, không sao chứ."

Tầm mắt Trương Túc bị tiếng nói dẫn đi, lực chú ý dừng trên đôi môi đang khép mở kia.

Môi đối phương hơi mỏng, màu có hơi nhạt...

Trương Túc: Ta mọe nó đang nghĩ cái gì đây!

Nàng dùng sức ở eo, mạnh mẽ đứng lên, lùi một cái cách hai ba mét.

Sau đó nàng lập tức cảm nhận được một tầm mắt u oán, ngước mặt lên thì thấy Tần Khiếu đang ấm ức nhìn lại nàng.

Trương Túc: "... Khụ khụ, ta không thích tiếp xúc cùng người khác."

Tầm mắt u oán càng nặng.

Trương Túc: "Ta có việc, đi trước đây."

Tấm lưng kia cực kỳ có vẻ chạy trối chết.

Hệ thống sâu kín nói: "Hoa trong hoa viên cũng không dễ dàng gì, thời điểm mấu chốt còn phải hoa rơi, gia tăng không khí."

Bước chân Trương Túc dừng một chút, đến buổi chiều, nàng lặng lẽ vòng trở về.

Hoa trong hoa viên đều còn rất tốt, không có tổn hại gì.

"Coi như không quá phận." Nàng hừ hừ hai tiếng.

Cuối cùng buổi tối dùng gương truyền âm nói chuyện với Tần Khiếu.

Mà Tần Khiếu thì im bặt tuyệt không nhắc đến chuyện buổi sáng, ngược lại tìm một ít chuyện thú vị kể cho Trương Túc nghe.

Hai người hàn huyên một canh giờ mới kết thúc trò chuyện.

Ngày hôm sau Trương Túc bắt đầu đi dạo trong Xích Hạ.

Tần Khiếu đi theo phía sau nàng làm tốt công tác chỉ dẫn.

Vì thế những ngày kế tiếp, mọi người đều nhận được kinh hỉ đến từ tiên nhân:)

Gã thí sinh đi cầu tiên nhân vượt qua viện thí lúc trước, nửa đêm bị dọa cho tỉnh, ngày hôm sau sấp sấp ngửa ngửa chạy đến miếu tiên nhân cầu xin tha thứ, liên tục bảo đảm về sau nhất định học tập nghiêm túc, không bao giờ đi lối tắt, gặp chuyện ôm tâm lý may mắn nữa.

Trương Túc thấy rất vừa lòng, một đường đi về phía nam, kết quả khi đến một huyện nào đó ở vùng ven biển, nàng phát hiện một chút vấn đề.

Sau khi những người khác nghe được "thần dụ", đa số đều đến miếu tiên nhân sám hối, tỏ vẻ về sau không bao giờ đi quấy rầy tiên nhân nữa, có bệnh thì trị, học tập không tốt thì nỗ lực đọc sách, cuộc sống không tốt thì tích cực tìm kiếm phương pháp giải quyết.

Nhưng những người này lại mạnh mẽ hướng về một cái miếu nhỏ.

Trương Túc cảm thấy rất mới mẻ bèn đi theo xem.

Sau đó vẻ mặt nàng đã biến thành ╯□╰

Lúc trước nàng dự đoán không sai, thật sự có kẻ lừa đảo mượn danh nghĩa nàng đi lừa người.

Cái gì mà nước bùa chữa bệnh, bùa đi thi tất đạt, vận may tăng cao, vv, giá cả còn xa xỉ.

Đúng rồi, còn có tượng tiên nhân, một trăm đồng sắt một pho.

Giá cả quá đáng như vậy con mọe nó vẫn có người mua, số lượng còn không ít!

Người thường không có nhiều tiền như vậy, có vay mượn cũng muốn mua.

Trương Túc: ┴┴︵╰(‵□′)╯︵┴┴

Trương Túc dựa theo lời những bá tính kia, tìm ra được hành trình của những kẻ lừa gạt này, nàng tức giận đến ngực đều đau.

Người huyện Bang điên cuồng đập vào cửa miếu, chửi ầm lên: "Kẻ lừa đảo ra đây."

"Chúng ta đều nhận được thần dụ của tiên nhân, người không thích bị chúng ta quấy rầy, để chúng ta chú tâm vào đồng ruộng. Hoàn toàn không giống như lời ngươi đã nói lúc trước."

"Kẻ lừa đảo ra đây, kẻ lừa đảo."

"..."

Trương Túc nấp sau đại thụ, tức giận hò hét: Giết giết những kẻ lừa đảo xấu xa đó đi.

Mỗi bà lão gào khóc: "Tôn nhi đáng thương của ta, ta chính là bởi vì nghe lời các ngươi, nói gì mà nước bùa có thể chữa bệnh, mới cho cháu ta uống, kết quả hiện tại cháu ta chẳng những không khỏe, ngược lại bệnh còn nặng thêm. Nếu tôn nhi nhà ta mà có mệnh hệ gì, bà già ta đây biết sống thế nào hả."

Thính lực Trương Túc tốt, nghe được rất rõ ràng, nghe xong trong lòng hụt hẫng.

Nàng định đợi lát nữa sẽ đi xem tôn nhi của bà lão, chữa khỏi cho đứa bé.

Trong lúc nàng đang suy nghĩ thì cửa miếu nhỏ mở ra, xuất hiện đầu tiên không phải là kẻ lừa đảo mà là bức họa của Trương Túc nàng.

Bá tính đang phẫn nộ như gà trống bị bóp cổ, không một tiếng động.

Trương Túc: Ta con mọe nó...

Một nam nhân có cặp mắt xếch lên ló đầu ra, nói như chuyện dĩ nhiên: "Ta đã nói với các ngươi rất nhiều lần rồi, chúng ta đều là đệ tử trực hệ của tiên nhân, mệnh lệnh của tiên nhân đều sẽ nói với chúng ta trước."

"Vậy thần dụ lần này ý là thế nào?" Có người lớn tiếng hỏi.

Nam nhân mắt xếch cười nhạo một tiếng; "Ngu xuẩn!"

"Tiên nhân đây là muốn một mình phù hộ các ngươi. Nàng không cho người khác nhiễu loạn thanh tịnh của nàng, như vậy thời gian không ra ngoài không phải chỉ phù hộ các ngươi sao. Các ngươi cẩn thận ngẫm lại xem, toàn bộ Xích Hạ này, còn có ai thành kính hơn các ngươi chứ, mỗi ngày đều dâng mười bó hương cho tượng tiên nhân cũng không đủ."

"Nàng đây là nghe được lời cầu nguyện của các ngươi, bằng không nàng sớm không phát thần dụ, muộn không phát thần dụ, sao lại chọn phát lúc này. Trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy sao."

Trương Túc:...

Loại lý do thoái thác này cũng quá có lệ đi, quả thật là lấy chỉ số thông minh của người khác ném xuống đất mà chà đạp mà, kẻ ngốc mới tin.

"Thật... thật vậy sao?" Trầm mặc một lát, mọi người yếu ớt hỏi.

Nam nhân mắt xếch cực kỳ chắc chắn: "Còn thật hơn vàng!"

Ánh mắt gã kiên định, sắc mặt nghiêm túc, dáng vẻ như gã cực kỳ đáng tin cậy.

Trương Túc:???

Nam nhân mắt xếch tiếp tục nói: "Các ngươi tự mình để tay lên ngực tự hỏi đi, lòng đối với tiên nhân có thành lính mười phần không, đồ của tiên nhân các ngươi đều mua đủ chứ?"

"Cái này..." Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Nam nhân mắt xếch cầm một tượng đá to cỡ bàn tay làm cực kỳ ẩu lên mê hoặc: "Đây là tượng đá mới ra, tiên nhân săn sóc mọi người, chỉ cần tám mươi tám đồng sắt."

"Chỉ có mười tượng, bán xong là hết."

Nam nhân mắt xếch vừa nói xong, bá tính bắt đầu nổi lên nghị luận: "Ôi chao, hôm nay ta không mang tiền theo."

"Ta có mang, chỉ là tiền không đủ. Ai có thể cho ta mượn một ít không, quay về ta sẽ tính lãi cho người đó."

"Chỉ còn năm tượng đá."

"Ta, chúng ta cùng nhau mua đi, về sau tượng đá thay nhau cúng."

Trương Túc hít một hơi thật sâu, thật là chú thì nhịn được nhưng thím thì không.

Nàng giơ tay bắt quyết niệm thần chú, một luồng gió mạnh thổi qua, đừng nói nam nhân mắt xếch, đến miếu nhỏ cũng bị tốc bay.

Thời điểm mọi người còn đang mơ hồ bên tai lại nghe một tiếng gầm nhẹ: "Làm càn---"

Giọng nói này thật, thật quen thuộc ⊙v⊙

"... Giống như giọng của tiên nhân."

"Cái gì mà giống, đó chính là giọng của tiên nhân! Không tin ngươi ngẩng đầu nhìn xem---"

Mây mù lượn lờ, một thân ảnh trắng như tuyết chậm rãi lộ ra.

Nàng mặc một thân áo gấm màu trắng, bên trên thêu tiên hạc vờn mây lành, chỉ vàng viền quanh, tóc đen dùng ngọc quan buộc cao, trên khuôn mặt xinh đẹp kia là uy nghiêm không thể xâm phạm.

Đột nhiên giống như đúc với tượng đá trong miếu.

"Tiên nhân, thật sự là tiên nhân!"

"Tiểu dân khấu kiến tiên nhân." Sột soạt quỳ đầy đất.

Trương Túc đi lướt qua bọn họ, áp sát những tên lừa đảo đáng chết kia.

"Mượn danh nghĩa bổn tọa đi lừa gạt, thật to gan."

Nhưng nam nhân mắt xếch chẳng những không sợ hãi, ngược lại vẻ mặt si cuồng, không quan tâm mà bò dậy, chạy về hướng Trương Túc.

"Tiên nhân, tiên nhân..."

Ngón tay thon dài của Trương Túc vung lên, trực tiếp tặng gã một mũi xuyên tim.

Nam nhân mắt xếch cúi đầu nhìn thoáng qua, giơ tay vuốt v e ngực đổ máu, máu tươi trào ra, gã cười cười: "Tiểu dân tạ tiên nhân ban ân."

Dứt lời gã ngã trên mặt đất, không còn sức sống, khóe miệng lại treo tươi cười thỏa mãn.

Hệ thống: "Hắn đây là lừa cả bản thân."

Trương Túc làm lơ nó, trong tiếng xin tha của những kẻ lừa đảo khác, đưa bọn chúng về trời.

Cuối cùng nàng giữ lại một người sống, bởi vì tuổi người kia trẻ nhất, trong ánh mắt còn có hai phần tỉnh táo, khuôn mặt cũng lộ ra non nớt.

Trương Túc: "Nói cho ta biết, đồng lõa khác ở đâu?"

Kẻ lừa đảo tuổi trẻ kia lập tức nói: "Tùng Sơn đại nhân dẫn theo bảy mươi ba người ở huyện Thủy Toàn bên cạnh. Còn có, còn có Dương đại nhân dẫn theo hai mươi sáu người ở huyện Quảng, Tiền đại nhân dẫn theo mười một người ở huyện Oa, tiên nhân, những gì tiểu nhân biết đã nói hết, những thứ khác đều không biết."

Trương Túc giơ tay, tên lừa đảo kia lập tức kêu thảm một tiếng, cho rằng bản thân hẳn phải chết không thể nghi ngờ, kết quả chân trái đau nhức, mở mắt mới phát hiện, mũi băng kia đâm vào chân, hắn thoát chết rồi?

Mà trước mặt nào đâu còn bóng dáng tiên nhân, chỉ có mớ hỗn độn đầy đất, chứng tỏ lúc trước không phải mộng.

Dựa theo loại tình huống này, vốn dĩ tiên nhân đi rồi, mọi người cũng không tha cho tên lừa đảo trẻ tuổi kia, nhưng ai bảo trước khi đi tiên nhân còn truyền âm: Ba ngày sau bổn tọa đích thân đến.

Thế này thì ai còn quan tâm đ ến tên lừa đảo kia nữa chứ.

Trong tay bà lão khóc lóc kể lể lúc trước còn cần một ống chất lỏng trong suốt, bà lão lập tức òa khóc, quỳ xuống dập đầu với không trung.

"Cảm tạ tiên nhân, cảm tạ tiên nhân---"

Những người khác vừa hâm mộ vừa ghen ghét, có một nam nhân ăn mặc trang phục phú quý tiến lên thương lượng: "Lão nhân gia, ta tìm đại phu tốt nhất trị bệnh cho tôn tử ngươi, bảo đảm chữa khỏi, còn giúp nhà ngươi tu sửa phòng ở, lại cho ngươi một ngàn đồng sắt, làm trao đổi đi, ngươi có thể tặng ống tiên lộ này cho ta không." Hắn cũng không dám nói mua bán, e sợ làm bẩn tiên lộ.

Bà lão lắc đầu cự tuyệt: "Ta không cần tiền của ngươi, đại phu trị không hết được bệnh của tôn tử ta, chỉ có tiên lộ mới có thể trị khỏi cho tôn tử nhà ta."

Những người khác cũng động lòng, lại có một nam nhân ăn mặc phú quý khuyên: "Lão nhân gia, ngươi đã quên thần dụ nói gì sao, tiên nhân nói, kêu chúng ta trị bệnh thì đi y quán, không cần bái phật mù quáng."

Bà lão dùng sức lắc đầu: "Tiên lộ là tiên nhân ban cho, ta không cho." Sợ những người khác đoạt, bà mau chóng cầm tiên lộ chạy mất.

Những người khác nào dám đoạt, nhưng vẫn không từ bỏ ý định, mấy nam nhân ăn mặc phú quý cũng đi theo.

Bọn họ cũng không cầu một ống tiên lộ, nửa ống, nửa ống cũng đủ rồi.

Sau khi bà lão trở về, dùng một chút tiên lộ đút cho tôn tử đang bệnh nặng.

Trong nhà chỉ có bà, con dâu và một đứa cháu trai năm tuổi.

Nơi ở cũng rách nát, nhưng dù vậy trong nhà bà cũng bày một tấm mộc bài của tiên nhân.

Bà lão kể lại chuyện xảy ra, trong mắt con dâu và cháu trai đều có chút hy vọng.

Bà lão: "Tiên nhân lén nói với ta, tiên lộ này phải uống từng chút từng chút một, bằng không tôn nhi nhà chúng ta sẽ bổ đến hư.... hư cái gì đó."

Con dâu liên tục gật đầu.

Sau khi đứa bé uống xong tiên lộ, chờ phản ứng, nhưng chỉ chốc lát sau cả người nó đều đau dữ dội, đến mức cả người cuộn tròn như con tôm trên mặt đất, liên tục kêu thảm thiết.

Chuyện này dọa đến bà lão và con dâu.

Đây, đây là có chuyện gì.

Nhưng các nàng lại không dám tùy tiện lộn xộn, tiếng kêu thảm thiết của đứa bé cũng truyền ra ngoài sân.

Vì thế mọi người mạnh mẽ mở một cánh cửa gỗ nát ra, xông vào trong, sau đó đập vào mắt bọn họ là một cảnh tượng đáng sợ.

Bé trai trên mặt đất kêu thảm thiết không ngừng, mà trên người, trên mặt nó đều lấm tấm vết bẩn, còn có mùi tanh tưởi khó ngửi.

"Ọe... đây là có chuyện gì?"

Mọi người nhìn đều choáng váng.

Có người thường ngày thích nghe mấy câu chuyện thần thoại thử đoán: "Không phải nói đứa bé này bệnh nặng sao, nếu nói là tiên lộ, có phải là đang bài tiết ra những thứ không tốt."

Giải thích này cực kỳ bám sát tình huống hiện tại, vì thế mọi người không chút do dự tiếp nhận.

Đến cả bà lão và con dâu cũng tin, trong lòng không gấp như vậy nữa, chỉ là thấy đứa nhỏ kêu thảm thiết vẫn có đau lòng.

Tiếng kêu thảm thiết này giằng co không biết bao lâu, đứa bé hoàn toàn biến thành một pho "tượng đất", nó cũng không lên tiếng, chỉ có ngẫu nhiên động đậy thân thể để mọi người biết nó còn sống.

Thật lâu sau có người thử nói: "Đi xem nó."

"Lau sạch dơ bẩn trên người nó trước đã."

Bà lão và con dâu làm theo, tất cả những hành động này đều làm trước mặt mọi người.

Chờ lau sạch dơ bẩn trên người bé trai xong mọi người phát hiện khí sắc của nó đã tốt hơn nhiều, hô hấp vững vàng, vừa nhìn đã biết đang ngủ say.

Mấy người có tiền đều nhìn tiên lộ còn dư lại trong tay bà lão, mắt đều sắp đỏ lên.

Nếu không phải tiên nhân chỉ định đưa cho bà già này, nếu không phải...

Có lẽ bọn họ thật sự sẽ cướp.

Nhưng hiện tại, không được.

Nhóm người này cũng chưa đi, bọn họ ở lại nhà bà lão hai ngày, mỗi lần nhìn đứa bé uống tiên lộ, trái tim bọn họ đều co rút đau đớn, hận không thể chịu thay.

Mắt thấy tiên lộ chỉ còn một nửa, một người giàu nói: "Bà lão, tôn tử ngươi khoẻ rồi, mạnh khỏe như nghé con vậy, không tin ngươi dẫn nó đi xem đại phu mà xem. Nó không cần tiên lộ này nữa đâu, ngươi tặng phần còn lại cho ta đi, ta chi tiền giúp ngươi xây phòng mới, còn giúp tôn tử ngươi đi học ở học đường tốt nhất huyện thành đến khi nó trưởng thành, còn tìm việc cho con dâu ngươi, tìm đại phu trị liệu thân thể cho hai mẹ con ngươi. Còn cho các ngươi năm trăm đồng sắt, một năm cho năm mươi đồng, như vậy cũng miễn cho kẻ ác nhớ nhung, rước họa cho nhà các ngươi."

"Ta phi, họ Lý kia, ngươi quá không biết xấu hổ, ngươi đây là lợi dụng."

Tên nhà giàu họ Lý nhìn bà lão: "Thanh danh Lý gia chúng ta ở huyện thành, các ngươi hẳn cũng từng nghe, thường ngày đều làm việc tốt, cho nên có thể cho Lý gia chúng ta cái "thiện báo" không."

Lời này của gã hợp tình hợp lý, hơn nữa "thiện báo" gì đó...

Bà lão nghĩ: Nhà bọn họ phúc mỏng, sợ là không nhận nổi quá nhiều phúc khí, không bằng cho người Lý gia. Như vậy bọn họ cũng tốt, Lý gia cũng tốt, đều sẽ có kết quả tốt.

Bà lão nhìn gã, dao động.

"Khoan đã, Lý gia hắn có thể, Vương gia ta cũng có thể, chúng ta thêm năm trăm đồng sắt, cho ngươi một ngàn."

"Chu gia chúng ta cũng vậy."

Hai ngày nay, tiểu viện này là nơi náo nhiệt nhất.

Con dâu ôm nhi tử, không dám thở mạnh.

Nhà bọn họ quá nghèo, nếu có thể cải thiện, nàng vẫn hy vọng mẹ chồng có thể đưa tiên lộ này cho lý gia.

Thứ nhất thân thể nhi tử đã khoẻ hoàn toàn, bây giờ cái bọn họ cần nhất là cải thiện cuộc sống. Thứ hai, cách làm người của Lý gia mọi người trong huyện thành đều rõ như ban ngày.

Bọn họ cũng yên tâm.

Bà lão nhìn người họ Lý kia, dưới cái mỉm cười hiền lành của đối phương, đưa tiên lộ qua.

Người giàu họ Lý vội vàng nhận lấy, ôm bảo bối vào trong ngực: "Ngươi yên tâm, chỉ cần còn Lý gia chúng ta một ngày thì sẽ còn có thể che chở nhà các ngươi một ngày." Đây cũng là nói cho những người khác nghe, miễn cho đối phương lén trả thù.

Tiên lộ cho người họ Lý, mọi người rốt cuộc cũng tản đi.

Người giàu họ Lý kia vui đến hỏng luôn rồi, chờ lần này trở về, xem người trong nhà còn nói gã ngu xuẩn hay không.

Lúc trước lão nói gã ngốc, bị lừa mà không tự biết.

Hiện tại gã biết lúc trước bản thân bị lừa, lại thấy may mắn vì lúc trước bị lừa, nếu không sao có được kỳ ngộ về sau này.

Đây chính là tiên lộ đó.

Đúng rồi, tiên nhân nói, ba ngày sau đích thân đến, ôi chao, hôm nay đã là tối ngày thứ hai rồi, ngày mai chính là ngày thứ ba, phải đi chuẩn bị cho tốt mới được.

Mà Trương Túc ở huyện kế bên, nhìn một màn trước mắt, tức giận đến cả người phát run.

Nhà cỏ rách nát, nam nhân quần áo xộc xệch, còn có đứa bé gái đang khóc thút thít trên đống cỏ khô.

Nàng giơ tay, "biến" ra một tấm chăn đắp lên cho cô bé, sau đó ngưng tụ tia băng đâm thẳng vào hạ bộ của tên d@m tặc.

"A a a a ---"

Tiếng kêu thảm thiết thê lương gần như lật ngược nhà tranh.