Xuyên Vào Tra Thụ Vừa Tự Huỷ

Chương 4: Đừng hòng trốn thoát



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vừa nói xong, Tống Từ mới phát hiện có cái gì sai sai.

Giờ cậu phải tìm lí do tại sao cậu thân là chú rể, trong ngày kết hôn không yên ổn ở trong khách sạn, cũng không nói tiếng nào đã bỏ lại chồng mới cưới của mình rồi chạy tới nơi rừng núi hoang vu đây nhỉ?

Quả nhiên, Kỷ Hoài cũng trầm mặc như đang chờ cậu giải thích.

“Ngài…” Tống Từ suýt thì cắn lưỡi, cậu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, mập mờ đáp: “Ngài yên tâm, em chỉ đi loanh quanh thôi, hoa dại ở đây đẹp lắm, không phải ngài thích mạn đà la xanh [1] sao? Lát nữa em hái về cho ngài xem.”

[1] 曼陀罗 (Datura stramonium, tiếng Phạn: mandara, Cà độc dược): một loài hoa của phía Bắc Ấn Độ, được xem là loài hoa linh thiêng và được trồng trong các ngôi đền. Ngôn ngữ của hoa mạn đà la xanh: niềm hi vọng vô tận. Dưới đây là hình minh hoạ.





Tống Từ biết Kỷ Hoài thích hoa mạn đà la xanh do cậu đọc nguyên tác, mà bất kì ai có chút kiến thức đều sẽ biết mạn đà là xanh không phải là loại hoa mọc dại ở ven đường.

Kỷ Hoài im lặng hồi lâu.

Tài xế có vẻ rất hài lòng với sự hợp tác của cậu, ông nhấc con dao ra một chút, dùng khẩu hình nói với cậu ba chữ, cúp máy đi.

Tống Từ thầm thở dài trong lòng, hi vọng Kỷ Hoài phát hiện sự khác thường của mình, cậu dừng một chút: “Vậy nếu như không có chuyện gì nữa thì em “chết” [2] đây.”

[2] 挂 /guà/: vừa có nghĩa là cúp/nối máy, cũng có thể hiểu theo nghĩa lóng là giết hoặc chết.

Kỷ Hoài kiên định: “Ừ, tôi biết rồi.”

Cũng không biết anh có nghe hiểu hay không nữa.

Tài xế lấy điện thoại bên tai cậu đi, tắt nguồn rồi nhét vào trong túi mình, một loạt động tác rất uyển chuyển tự nhiên, ông ta tùy tiện mở cửa xe, nắm cổ áo Tống Từ lôi ra ngoài rồi trở lại ghế lái, khởi động xe và rời đi.

Sau khi xuống xe, Tống Từ lập tức quan sát màu sắc trên mặt đất.

Cậu phát hiện không phải do mình hoa mắt, trên mặt đất hiện lên từng mảng lớn màu đỏ viết bốn chữ to đùng: Bắt đầu xui xẻo.

Cùng lúc đó, từng hàng từng hàng chữ như làn đạn xẹt qua trước mặt cậu: Cảnh báo xui xẻo! Cảnh báo xui xẻo!

Rất thú vị, giống như chơi game.

Tống Từ nghĩ đến trò PUBG mà cậu chơi trước đây, đứng trong bo thì không sao, chạy ra ngoài bo thì bắt đầu mất máu liên tục [3].

[3] Kiến thức PUBG cho ai chưa chơi: bo là vùng an toàn mà người chơi phải nhanh chóng có mặt trong đó trước khi thời gian kết thúc.

Kết hợp với vòng tròn màu xanh lá cậu nhìn thấy lúc ngồi trong xe, có thể mạnh dạn đoán rằng muốn bình yên vô sự thì ở yên trong vòng xanh, một khi bước ra khỏi phạm vi vòng xanh là ăn cám liền.

Câu hỏi đặt ra là, nếu đúng như cậu đoán, vậy thì tâm của vòng xanh là cái gì? Làm mới dựa theo cơ sở nào? [4]

[4] Kiến thức PUBG cho ai chưa chơi: bo sẽ thu hẹp dần sau một khoảng thời gian nhất định. Ở đây chưa rõ vòng xanh có giống cơ chế trong game không nên mình dùng “làm mới” thay cho “thu hẹp”.

Xung quanh là mấy con hẻm vắng vẻ hoang tàn, hai bên đường cả rừng cây xanh tốt.

Mảng màu đỏ làm Tống Từ đau hết cả mắt, cậu giơ tay lên che, lang thang vô định bước hai bước. Lúc này không biết cậu đạp trúng thứ gì, dưới chân trơn trượt, cậu mất trọng tâm, người lệch sang một bên, Tống Từ còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã ngã cái oạch, ăn đầy một miệng đất cát.

Tống Từ cảm thấy cả người đau nhức như vừa bị ô tô cán qua vậy.

Cậu lồm cồm bò dậy, thở hổn hển, lòng bàn tay không ngừng rỉ máu, cậu thoáng nhìn qua thì phát hiện đã bị rách một đường to.

Dòng chữ nhỏ hiện lên liên tục: Cảnh báo xui xẻo, cảnh báo xui xẻo!

Tống Từ không thèm tin vào mấy thứ tà thuật này, dù chân bị bong gân vẫn thân tàn chí kiên, bước thêm hai bước, lần này thế mà không bị ngã nữa.

Hình như mỗi tai nạn có thể xảy ra cách nhau vài phút thì phải?

Tống Từ ngây thơ nghĩ như vậy, nhưng chỉ ba phút sau, một con chó săn hung dữ không biết từ đâu lao ra, coi Tống Từ như con mồi của mình, đuổi cậu chạy trối chết.

Tống Từ lết đôi chân què chạy như điên, gào thét ầm ĩ, so với chó hoang còn chật vật hơn.

Lúc Kỷ Hoài tìm đến, toàn thân Tống Từ bẩn thỉu, giày chỉ còn một bên, quần áo bị chó cắn thiếu điều muốn nát tươm.

Cậu ngồi bên lề đường, mặt mũi tái nhợt, mắt đỏ bừng.

Nghe thấy tiếng xe, Tống Từ ngẩng đầu lên theo bản năng thì thấy một chiếc ô tô màu đen dừng trước mặt, thân xe bóng loáng sáng bừng.

Này không quan trọng, quan trọng là Tống Từ tìm được tâm của vòng tròn xanh rồi.

Lúc Kỷ Hoài xuống xe, mảng màu đỏ bám theo cậu biến mất trong nháy mắt, lập tức được thay thế bằng màu xanh an toàn.

Kỷ Hoài chính là tâm của vòng tròn xanh.

Tống Từ nhìn anh chằm chằm, nhanh chóng sắp xếp lại lượng lớn thông tin trong đầu mình.

Thứ nhất, cậu xuyên vào trong sách; Thứ hai, cậu muốn quay về thế giới của mình; Thứ ba, kế hoạch thất bại, cậu rời khỏi nam chính thì sẽ bị Thần xui xẻo ám, chỉ khi nam chính xuất hiện thì xui xẻo mới biến mất.

Tóm lại là…

Sau khi xuyên sách, nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn ở bên cạnh nam chính đi, đừng có mơ mà trốn.

Cái quái gì?

Cái quái gì vậy?!

Bây giờ thế giới xuyên sách trâu bò thế này luôn hả?

Tống Từ tự khiếp sợ trước kết luận của mình, cậu nhìn Kỷ Hoài đang về phía này.

Kỷ Hoài chỉ bước vài bước rồi dừng lại, sau đó nhìn lướt qua Tống Từ từ đầu đến cuối, ánh mắt dừng ở trên ngón tay của cậu, rồi lập tức dời đi.

Tống Từ vốn là một diễn viên, khả năng thích ứng kịch bản thuộc hàng top, bây giờ cậu mới nhận ra sau này mình có muốn trốn cũng không được, đã vậy còn phải dựa vào nam chính mới sổng nổi, địa vị Kỷ Hoài trong lòng cậu đã được xếp lên hàng cha chú.

Hơn nữa còn là loại cha chú nắm trong tay sống chết của mình.

Vậy nên Kỷ Hoài còn chưa mở miệng, Tống Từ đã chủ động giải thích: “Mọi chuyện không như ngài nghĩ đâu, ngài nghe em giải thích đã!”

Ai ngờ, Kỷ Hoài không có phản ứng chút nào, trong đôi mắt đen thăm thẳm ẩn chứa một tia lạnh lùng: “Không cần, tôi không quan tâm.”

Tống Từ: “…”

Được thôi, ngài là chủ tịch, ngài có quyền.

“Cậu gây ra chuyện gì thì tự cậu giải quyết chuyện đó.” Kỷ Hoài thoáng nhìn qua đồng hồ trên cổ tay, “Đừng để tôi nhìn thấy máu.”

Nói xong, anh cũng không thèm nhìn phản ứng của Tống Từ, xoay người đi thẳng lên xe.

Dửng dưng, tàn nhẫn, vô tình.

Tống Từ bắt đầu hoài nghi chuyện Kỷ Hoài rốt cuộc là đã biến chất hay chưa, vừa chầm chậm bước lên xe.

Trên đường đi, Tống Từ thật sự đã nghĩ ra rất nhiều chủ đề để nói, chẳng hạn như Kỷ Hoài đã tìm thấy cậu như thế nào, hay là trước khi Kỷ Hoài đến thì cậu đã phải trải qua những gì…

Nhưng khao khát được trò chuyện đã bị áp suất từ người Kỷ Hoài ép xuống, Tống Từ ngay cả thở còn khó nữa chứ đừng nói gì đến việc làm sao để gần gũi Kỷ Hoài hơn, để ngày sau còn yên ổn ôm chặt lấy cái đùi này.

Vậy nên cả đoạn đường đi yên tĩnh vô cùng.

Về tới khách sạn, nơi này đã loạn hết cả lên rồi, Tống Từ nghe thấy một tiếng hét chói tai.

Cậu xuống xe, nhìn về nơi âm thanh phát ra thì phát hiện một bóng đen lung lay đang đứng trên tầng cao nhất của khách sạn.

Ở dưới đất, lính cứu hoả đã vây thành một vòng tròn, phía dưới có người trải đệm hơi, sợ người ở trên nghĩ quẩn mà nhảy xuống.

Lộn xộn hơn những gì Tồng Từ nghĩ, đau hết cả đầu.

Những người đứng xem ​​thấy Tống Từ tới liền vây lấy cậu: “Cậu Tống! Nhanh lên! Người trên kia đòi gặp cậu, chờ cậu mãi rồi đó! Anh ta nói nếu cậu không tới thì anh ta nhảy xuống thật đó!”

“Đúng rồi đó, bước một chân ra ngoài luôn rồi kìa! Nhìn sợ chết đi được!”

“Cậu mau lên khuyên anh ta đi!”

Tống Từ chạy nhanh lên lầu theo chỉ dẫn của người khác, tầng trên cùng này là một sân thượng lộ thiên, chuyên gia tâm lý đang ngồi xổm ở cửa, tận tình thuyết phục Hàn Sâm.

Hàn Sâm ngồi trên lan can sắt, tư thế cực kỳ nguy hiểm, tay cầm chai rượu, áo vest mở bung, mặt đỏ bừng, hai mắt mờ mịt, hiển nhiên là đã say.

Sau khi nghe lời khuyên của chuyên gia, Hàn Sâm đột nhiên xua tay, cầm chai chỉ vào chuyên gia, mơ mơ màng màng mắng: “Cút!”

Mắng xong rồi hắn bắt đầu khóc, nhớ lại tình sử giữa mình với Tống Từ, vừa thấy ngọt ngào, vừa thấy cay đắng, hàng ngàn cảm xúc cứ thế ùa về, biến thành nước mắt chảy dài trên gò má.

“Tống Từ tới chưa?”

“Tống Từ có ở đây không?” Hàn Sâm tuyệt vọng hét lên, “Anh ấy không tới thì tôi nhảy thật đây!”

Nói xong, hắn buông chai rượu trong tay ra, cái chai từ trên cao rơi xuống đất vang lên tiếng vỡ nát, khiến người ở phía dưới hô lên.

“Tới rồi!” Chuyên gia tâm lý nhìn thấy Tống Từ, mắt ông sáng lên, nắm cánh tay cậu kéo vào trong, lớn tiếng nói: “Cậu ấy tới rồi! Anh Hàn, anh bước xuống đã, anh muốn nói gì thì gặp cậu ấy mà nói, ngồi trên đó nguy hiểm lắm.”

Tống Từ nhìn thấy dáng ngồi của Hàn Sâm thì choáng váng.

Cậu sợ độ cao, hơn nữa còn bị rất nặng, Tống Từ trong nguyên tác không sợ trời không sợ đất, nhưng cậu thì khác hoàn toàn.

Vậy nên khi còn cách Hàn Sâm mấy mét, cậu dừng lại, không dám đi về phía trước nữa, mặt mày cũng tái nhợt đi.

Hàn Sâm lúc đầu còn không tin, vì mấy người này dùng câu “Tống Từ đến rồi!” lừa hắn nhiều quá rồi. Nhưng lúc hắn ôm chút hy vọng mỏng manh mà quay đầu lại, hắn đã nhìn thấy người mà trái tim mình chờ mong.

“Tống Từ.” Hàn Sâm cười với cậu, vốn dĩ muốn trèo lan can đi vào trong, nhưng dường như hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt lần nữa trở nên oán hận.

Đúng rồi, sao mà hắn lại quên mất cơ chứ, hôm nay là ngày cưới của Tống Từ, bây giờ bọn họ gặp nhau không còn ý nghĩa như trước nữa.

“Hàn Sâm” Tống Từ gần như muốn quỳ xuống, cậu không dám tới gần, nhưng cũng hy vọng hắn ta xuống nhanh nhanh. Cậu day trán, giả vờ bình tĩnh: “Tôi đây, anh muốn nói chuyện với tôi đúng không? Qua đây rồi nói.”

Kết cấu của cái sân thượng này nhìn không chắc chắn, phần rìa sân thượng chỉ được bao lại bằng một hàng song sắt, hai chân Hàn Sâm ở phía ngoài, trông hắn ta như một con chim có thể nương gió mà bay đi bất cứ lúc nào.

Tống Từ chỉ nhìn thôi cũng đã thấy hoảng sợ, nếu như người ngồi ở đó là cậu, chắc hẳn chân cậu đã nhũn ra hết rồi.

“Tại sao phải vào trong đó?” Hai mắt Hàn Sâm đỏ bưng giăng kín tơ máu, trên mặt nước mắt còn vương, “Anh không yêu em, anh còn lo cho em làm gì?”