Xuyên Về 1983

Chương 36



Thư Nhiên muốn nói, miễn là anh đủ mạnh, anh sẽ không bị tổn thương.

Tuy còn trẻ nhưng bản thân đã trải qua nhiều chuyện, tâm tư của mình khá mềm mỏng so với những người cùng thời.

Nói đến bên miệng phát hiện, ở trước mặt Từ Thận nói những thứ này không khỏi múa rìu qua mắt thợ, những điều Từ Thận đã trải qua vô cùng đặc sắc, những gì đối phương bày ra trước mắt mình có lẽ chỉ là phần nổi của tảng băng trôi.

Mặc kệ như thế nào, Thư Nhiên luôn có bộ lọc ông lớn đối với Từ Thận, cho dù mình có một bụng kiến thức vượt trội, cũng chưa bao giờ dám ra oai với Từ Thận.

"Anh đừng lo quá." Cậu dựa vào đối phương, giọng điệu đầy tin tưởng: "Em tin anh sẽ bảo vệ em. ”

Từ Thận nghe vậy liền nở nụ cười, lúc này thật khó mà không cảm thấy vui vẻ... Tuy rằng hắn cũng không hiểu tại sao cuối cùng một người xuất sắc như Thư Nhiên lại thật sự yêu mình.

"Đúng vậy." Từ Thận nói, bảo vệ vợ thật tốt, đó là điều chắc chắn.

Chỉ cần Thư Nhiên nguyện ý tin tưởng hắn, hai người nhất định sẽ ở bên nhau lâu dài.

Từ Thận tới mơ cũng cười, buổi sáng bị Chu Lan đánh thức, nói có một người của công ty Viên thị tới tìm hắn, hiện tại đang chờ ở cửa.

Chu Lan siêng năng quen rồi, buổi sáng không quen ngủ nướng, sớm dậy thu dọn việc nhà, vừa rồi ở cửa có một người đàn ông mặc âu phục giày da, nói là tìm Từ Thận, em cũng không dám mở cửa.

Người của công ty Viên... Từ Thận thật sự không muốn chào hỏi chút nào, hắn chậm rãi đứng lên, đắp chăn cho vợ bảo bối còn đang ngủ, khoác một chiếc áo khoác do mình sản xuất xuống lầu.

Mở xưởng may không mặc quần áo cũ nữa, vợ hắn làm chủ, tặng quần áo cũ trước kia của hắn ra ngoài, nói là cao to đẹp trai như vậy không thể lãng phí dáng người nên phải mặc đẹp.

Từ Thận rất nghe lời Thư Nhiên, bảo hắn mặc cái gì thì mặc cái đó, vợ thích là được.

Người ở cửa là Tôn quản lý của công ty phân phối quần áo của Viên thị, chờ Từ Thận chờ đến khi y sắp phát cáu nhưng Từ Thận vẫn còn từ từ, nếu không phải chỉ định Từ Thận làm việc, y nhất định nổi giận.

"Cậu tới rồi à?" Tôn quản lý nói: "Đó là ai? Nửa ngày không mở cửa cho tôi. ”

"Tôn quản lý, thì ra là anh." Từ Thận lười biếng cười, mở cửa ra: "Xin lỗi, cô bé không biết anh. ”

Tôn quản lý đè nén bất mãn, lấy ra một điếu thuốc cho đối phương: "Ông chủ Từ, đã lâu không thấy, gần đây sao lại không đến công ty chúng tôi dạo một vòng?"

"Gần đây không hút nữa." Từ Thận ngăn trở về: “Bây giờ là cuối năm, cũng khá bận rộn, công ty anh không bận sao? Có thời gian đến chỗ tôi quan tâm tôi làm gì?”

Tôn quản lý có một tia dự cảm, nhưng vẫn nói: "Đội vận tải của các cậu có bận không? Công ty chúng tôi muốn nhờ các cậu kéo một lô hàng hóa."

Từ Thận gật đầu: "Rất bận, chỉ sợ là không làm được, nếu không Tôn quản lý anh tìm đội vận tải khác đi? ”

Tôn quản lý: " Cậu bận lắm à? Vận chuyển hàng hóa cho ông chủ lớn nào ở Nam thị thế? "Có ông chủ nào lớn hơn ông chủ của họ ở Nam thị chứ?

Trong khoảng thời gian này, không phải họ chưa từng tìm đội vận tải khác, nhưng so sánh vẫn là đội vận tải của Từ Thận hiệu suất cao hơn.

"Cái này không tiện tiết lộ." Từ Thận áy náy cười cười.

"Cũng là quần áo à?" Tôn quản lý giống như nghe không hiểu lời người ta nói, tiếp tục tìm hiểu, còn nhìn chằm chằm Từ Thận từ trên xuống dưới đánh giá, vừa rồi y cảm thấy Từ Thận có chỗ nào đó hơi khác, hôm nay nhìn kỹ một chút, bộ quần áo này đúng là rất đẹp, làm cho cái giá treo áo Từ Thận càng thêm chói mắt, chẳng trách Ngũ tiểu thư để ý: " Hàng không phải là những thứ đang mặc trên người cậu chứ?"

Dám làm ăn ở nam thị, chờ y trở về nhất định phải báo cáo với ông chủ mình một tiếng.

"Tôn quản lý hiểu lầm rồi." Từ Thận biếng nhác cười: "Ai nói bọn tôi chỉ có thể làm việc cho ông chủ ở Nam thị? Có thể là các ông chủ từ nơi khác đến." Thậm chí là người nước ngoài.

"Vậy có thể kiếm được lợi nhuận sao?" Tôn quản lý hồ nghi nhìn Từ Thận: "Các cậu thà đi nơi khác tìm thức ăn còn hơn giúp Viên gia vận chuyển hàng hóa? ”

Từ Thận không thích nghe những lời này, vì vậy nhíu mày: "Tôn quản lý, hôm nay anh tới tìm không thoải mái à? Cái gì gọi là không chịu giúp Viên gia vận chuyển hàng hóa? Các anh em tôi muốn ăn cơm, Viên gia quanh năm cho tôi bao nhiêu tiền? Chết đói, anh chịu trách nhiệm à? ”

Thanh niên trước mặt cau mày, Tôn quản lý tim đập thình thịch: " Xem cậu nói kìa, tôi không có ý đó, đừng hiểu lầm. ”

Thanh danh của Từ Thận không tốt, có lẽ Từ Thận sẽ sợ Viên gia, nhưng tuyệt đối có thể chỉnh chết họ Tôn của y.

Bị Từ Thận từ chối, Tôn quản lý trở lại công ty càng nghĩ càng bất mãn, rốt cuộc là cũng đề cập tới chuyện của Từ Thận với ông chủ.

Ông chủ Viên Mẫn đã qua sáu mươi tuổi, chỉ muốn tận hưởng cuộc sống vui vẻ bình yên, phần lớn mọi chuyện đều giao cho con trai lớn Viên Phong của mình xử lý.

Trên bàn cơm Viên gia, Viên Mẫn nói: "Không phải tiểu tử họ Trần đang điều hành đội vận tải đó sao? Lúc trước hợp tác rất tốt, sao đột nhiên không hợp tác nữa?"

Viên Phong nhìn cha: " Là như thế nào? ”

Viên Mẫn: "Vừa rồi Tôn quản lý của công ty may mặc gọi điện thoại cho ta, nói có người làm kinh doanh phân phối quần áo ở Nam thị, những hàng hóa kia từ nơi khác đến, phụ trách vận chuyển hàng hóa chính là đội vận chuyển của tiểu tử Trần gia, con xem ai đang làm. ”

"Vâng." Viên Phong nói.

"Ba, ba nói đội vận tải của Trần Khải đột nhiên không hợp tác với công ty?" Viên Tuấn tặc lưỡi: " Con biết chuyện gì xảy ra rồi."

Mọi người nhìn Viên Tuấn: "Nói đi."

Bình thường Viên Tuấn ở nhà là một người tàng hình, bây giờ còn rất hưởng thụ cảm giác trở thành trung tâm của sự chú ý, hắn cười khinh miệt nói: "Hai ba tháng trước con gặp Trần Khải ở vũ trường, nhìn cái vẻ vô dụng của anh ta con không nhịn được nói vài câu, anh ta lập tức giậm chân muốn đánh con, chậc, có thể là bị đả kích, xem anh ta có thể chống đỡ tới khi nào."

Dứt lời, lại phát hiện cả nhà đều nhíu mày nhìn mình, kể cả mẹ mình.

Viên Tuấn cảm thấy đại sự không ổn: "Sao… làm sao thế? Con có làm gì sai đâu? Con chỉ nói anh ta đôi ba câu..."

Viên Mẫn luôn biết thằng con thứ tư của mình ngu xuẩn, chỉ là không ngờ ngu tới mức này: "Mụn mủ, mất mặt xấu hổ, về sau ít đi ra ngoài gây thị phi cho ông đây! ”

Một đôi đũa ném lên mặt Viên Tuấn, đập trúng, Viên Tuấn che chán, cúi đầu không nói lời nào.

"Em tư." Viên Phong nói: "Trần gia nói như thế nào cũng là thế giao* với chúng ta, em không thể làm chuyện bỏ đá xuống giếng, đặc biệt là ở nơi công cộng, truyền ra ngoài em để mặt ba đặt ở đâu? ”

*Quan hệ nhiều đời/ thế hệ.

Bây giờ Viên gia không thiếu tiền nhưng thiếu thể diện, không thể để cho người ta chê cười.

Viên Hiểu Băng nghe vậy thì hơi nhíu mày, sau khi đặt bát đũa xuống, cô lặng lẽ đi tìm Trần Khải.

Cũng may hôm nay là ngày nghỉ nên Viên Hiểu Băng không bỏ lỡ.

Trần Khải thấy cô nói: "Sao cậu lại đến đây? ”

Viên Hiểu Băng không nói gì, cái gì lại tới, rõ ràng cô đã mấy tháng không tới!

"Không biết lòng người tốt, tôi tới thông báo tin tức cho cậu đây."

"Thông báo tin gì?" Trần Khải hỏi.

"Đội vận tải của các cậu có phải đang giúp ông chủ khác vận chuyển hàng hóa không?" Viên Hiểu Băng lo lắng cau mày: "Ba tôi đã biết rồi, đang gọi anh cả tôi đi điều tra xem là ông chủ nào, gan to như thế dám cướp việc làm ăn của Viên gia ở Nam thị. Cô nhìn Trần Khải: "Đội vận tải các cậu mau xóa sạch quan hệ đi, đi theo ông chủ kia không có kết quả đâu."

Trần Khải nghe xong, trịnh trọng gật đầu nói: "Cảm ơn đồng chí Viên Hiểu Băng đã thông báo tin này."

"Trần Khải!" Viên Hiểu Băng trợn mắt: "Đây là một chuyện rất nghiêm túc, cậu có thể đứng đắn một chút được không?"

Trần Khải cũng rất tức giận: "Tôi không đứng đắn sao? "Vừa rồi hắn rõ ràng rất đứng đắn: "Tôi thật lòng cảm ơn cậu."

Viên Hiểu Băng: "Sau đó thì sao, cậu định làm gì? ”

"Tôi?" Trần Khải chỉ vào chính mình: "Tôi định cười. "Viên gia lấy đâu ra tin này, cười chết người rồi.

"Này!" Viên Hiểu Băng phát hiện mình lại bị Trần Khải bỡn cợt, hắn có đầu óc hay không: "Sắp chết rồi, cậu còn cười ra đấy?"

Trần Khải cười càng lợi hại hơn.

"Tôi đi tìm Từ Thận!" Viên Hiểu Băng xoay người muốn đi.

"Ấy" Trần Khải vội vàng giữ chặt cô, cái này không được: " Cậu đừng đi, tôi, tôi nói cho cậu biết mọi chuyện."

"Nói đi." Viên Hiểu Băng quay về.

"Là như này " Trần Khải thở dài: "Nam Thị bị nhà cậu nắm chắc, ai dám làm ăn lớn ở chỗ này? Bọn tôi phục vụ là ông chủ ở nơi khác, anh cậu tra ra được cái rắm ấy."

Hóa ra là như vậy.

Viên Hiểu Băng hơi yên tâm: "Tôi còn tưởng rằng các cậu sắp gặp xui xẻo, lo lắng chết tôi."

Trần Khải: "Cảm ơn, lần sau còn có tin tức phiền lại như cũ."

"Xéo." Viên Hiểu Băng đập cho hắn một phát bằng túi sách rồi rời đi.

*

Thư Nhiên muốn làm góc đọc sách, ăn cơm trưa xong thì đi cùng Từ Thận ra đường mua tài liệu sách báo, cậu cảm thấy không cần phải mua sách mới, hai người cùng nhau đến hiệu sách cũ chọn mua.

Từ Thận: "Những cuốn sách trong nhà cũng có thể mang đến nhà máy. "Dù sao bọn họ cũng đã đọc qua, giữ lại cũng vô dụng.

Thư Nhiên dừng lại, nhớ tới —— chồng sách: "Những thứ đó anh vẫn nên giữ lại đi."

Từ Thận cười: "Anh không làm…những thứ đó thật." Sao mà trí tưởng tượng của vợ phong phú vậy chứ, nói cái gì cũng có thể nghĩ đến chuyện không phù hợp với trẻ nhỏ.

Mua xong đồ, bọn họ trở về đón Chu Lan, cùng nhau tới nhà máy.

Ngày mai mới đi làm, nhưng đã có rất nhiều công nhân trở về, nghe nói Thư Nhiên muốn bố trí một góc đọc sách, mọi người đều đến giúp đỡ.

"Mọi người sắp đồ trước đi, em đi sắp xếp ký túc xá cho em tư." Thư Nhiên nói với Từ Thận.

"Được." Từ Thận đáp một tiếng.

"Em tư, đi." Thư Nhiên giúp đối phương cầm chăn dày lấy từ chỗ Chu Huệ, nhưng đã được công nhân giúp đỡ nhanh chóng đón qua: " Giám đốc, để tụi tôi cầm! ”

Giám đốc Thư Nhiên bọn họ nhã nhặn, vừa nhìn đã biết không mạnh, không thích hợp làm việc này.

Chu Lan mở to hai mắt, mọi người gọi anh tư của em là giám đốc?

Em thật sự tò mò, đuổi theo kéo áo Thư Nhiên: "Anh ba, vì sao bọn họ... Gọi anh là giám đốc?"

Anh ba không phải là người làm thuê sao?

Thư Nhiên nhìn em gái, cậu cũng không muốn nói dối, nhưng như vậy có thể đỡ được rất nhiều phiền phức, đành phải tiếp tục gạt đi: "Bởi vì anh ba quản rất nhiều chuyện, mọi người tôn trọng anh mà thôi, em nhớ kỹ, giám đốc nhà máy chân chính vẫn là Anh Thận và bạn bè của anh ấy. ”

Có Từ Thận Diêm Vương sống làm chiêu bài, Chu gia vĩnh viễn cũng không dám vượt lôi trì nửa bước.

"À." Chu Lan hiểu rồi, không hỏi nhiều nữa, em rất quý trọng cơ hội làm việc khó khăn này.

Thư Nhiên rất quan tâm em gái, đặc biệt sắp xếp cho em vào ký túc xá dành cho các cô gái trẻ ít người ở, so với nhà em thì điều kiện ở đây khá tốt.

Chu Lan ngồi trên giường đã trải nệm xong, nghe anh ba giới thiệu mình với bạn cùng phòng vừa về, ai cũng nở nụ cười nhiệt tình thân thiện với em, trong nháy mắt đã xua tan bớt căng thẳng do lần đầu tiên Chu Lan ra ngoài làm việc.

Các cô gái ríu rít nói chuyện, Thư Nhiên thức thời rời khỏi ký túc xá, đến phòng đọc sách xem một chút.

"Sắp xếp xong chưa?" Từ Thận bên này cũng dọn xong, xem Thư Nhiên muốn bày biện như như nào.

"Đúng, em muốn... đóng đinh thêm cái giá sách, "Thư Nhiên nhìn Từ Thận: "Công việc này anh có thể làm được không?" Giá sách hẳn là khá đơn giản, đinh có thể tận dụng lại từ những tấm ván gỗ còn sót lại trang trí ban đầu.

Từ Thận gật đầu, giá sách đơn giản cỡ nào, hắn lập tức đi mang vật liệu tới cùng công nhân, dụng cụ đều chuẩn bị sẵn, hơn nữa không chỉ có một mình hắn biết làm thợ mộc, những nhân tài có kinh nghiệm kia cũng nóng lòng muốn thử, tự tay làm bàn, làm ghế.

Từ Thận nóng lên, cởi áo khoác ra, chỉ mặc một cái áo ba lỗ mỏng, khom lưng chuyên tâm chơi với ván gỗ, Thư Nhiên ở bên cạnh hỗ trợ đưa đồ gì đó, thỉnh thoảng nhìn Từ Thận đến xuất thần, khụ, cậu cảm thấy, Từ Thận một tay cầm búa, miệng ngậm cây đinh rất đẹp trai.

Sau lần thứ n mê trai, Thư Nhiên ho nhẹ một tiếng: "Anh Thận, đóng đinh có tình trạng đập vào ngón tay không? ”

Cậu thấy Từ Thận đóng rất trơn tru, giống như không cần nhìn vị trí.

"Anh chưa từng gặp qua, " Từ Thận suy nghĩ một hồi: "Đầu óc không phối hợp với tay?"

Thư Nhiên: "..."

Cậu cảm thấy rằng cậu là người có bộ não không hài hòa với bàn tay.

Từ Thận hình như nhìn thấu tâm tư của vợ, chần chờ hỏi: "Em muốn thử không?"

Thư Nhiên: "Không, cảm ơn. ”

Từ Thận gật đầu: "Cũng đúng, tay của em không phù hợp làm những cái này."

Bàn tay của một nhà văn nhỏ, phải dùng để cầm bút, hoặc … nán lại trên người hắn, Từ Thận hồi tưởng một hồi xong cúi đầu tiếp tục gõ đinh.

Thư Nhiên cảm giác lần này hắn gõ cực kỳ mạnh, giống như có sức mạnh vô tận trên người. Những cái đinh tội nghiệp đã bị lún sâu bên trong.

Để không bị người khác nghi ngờ bọn họ có chuyện, thỉnh thoảng Thư Nhiên cũng đi xem công nhân khác làm thợ mộc, sau đó không cần tiền thổi vài câu cầu vồng khen ngợi, làm thật tốt, tay nghề thật tuyệt vời, không tệ!

Từ Thận nghiêng đầu nhìn: "..."

Mấy tên đàn ông được Thư Nhiên khen ngợi, cũng cao to cường tráng, cơ bắp màu mật ong cuồn cuộn.

Thư Nhiên hiền lành sạch sẽ đứng bên cạnh đối phương, hình ảnh này khiến Từ Thận nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy phiền muộn: "Giám đốc Thư. ”

Thư Nhiên nghe vậy, liếc hắn một cái: "Hả?"

Từ Thận ho nhẹ: "Em tới đây xem chút đo, khoảng cách này lớn nhỏ có thích hợp hay không. ”

"Anh vẫn làm như cũ không được à?" Thư Nhiên trở về, không hiểu thao tác của Từ Thận:“Tầng nào cũng giống nhau, rộng hẹp không quan trọng, cái này không bán.”

"Ừm." Từ Thận nói: "Em đừng chạy lung tung khắp nơi."

Thư Nhiên: "? ”

Quay đầu lại nhìn vị trí vừa rồi mình đứng, cậu hình như ngộ ra cái gì đó, gãi gãi mặt: "A."

Chậc, Từ Thận không phải như vậy chứ, vậy mà cũng để ý….. Thứ cho cậu nói thẳng, nếu cứ tiếp tục như vậy, bộ lọc ông lớn sẽ vỡ đó.

"Anh Thận," Thư Nhiên nhỏ giọng: "Anh cũng không thể ngây ngốc nhìn em như vậy chứ? Cậu chỉ vào bức tường trắng như tuyết' "Để em tới đó viết."

Cái này được, Từ Thận gật đầu: " Giẫm lên bàn cẩn thận."

"Được." Thư Nhiên lấy sơn đỏ mua ra, phân chia bức tường danh dự, tài năng văn chương, muốn nói và lời nhắn, mấy khu vực này để mọi người phát huy.

Bức tường danh dự chủ yếu được sử dụng để đăng thông tin công nhân, chẳng hạn như nhân viên tiên tiến hàng tháng, người tốt việc tốt. Tài năng văn chương và tác phẩm là để đăng các tác phẩm, khuyến khích tất cả mọi người để thể hiện tài năng nhiều hơn, khu vực muốn nói và lời nhắn có thể sử dụng tùy ý.

Phòng đọc sách này dùng để thư giãn, còn chưa hoàn thành đã thu hút sự chú ý của mọi người, vài nhân viên thích đọc sách đã cầm lấy báo sách, ngồi xuống nhìn mê mẩn.