Xuyên Về 1983

Chương 40



Niềm vui được mùa bội thu làm vơi đi nỗi buồn do 'tin dữ' mang đến, mọi người mới đón nhận tin Từ Thận ly hôn, dù sao theo quan niệm của đa số mọi người, có tiền thì không cần lo lắng chuyện tìm vợ.

Khi các công nhân hài lòng rời khỏi nhà máy, một vài người trong số họ ở lại uống trà để giải tỏa mùi rượu.

Trần Sâm biết Thư Nhiên ghét mùi thuốc lá nên cố ý ngồi cách xa đối phương rồi mới cầm điếu thuốc lên: "Mẹ tôi hỏi 2 người sao không đến nhà ăn cơm, tôi giúp 2 người từ chối rồi. Nói là bận lâu quá, hiếm khi rảnh rỗi được ở nhà."

"Ừm" Từ Thận nói, "Trước tết lại về Chu gia một chuyến, an ổn đón năm mới. Sau đó nhìn Giang Phàm: "Khi nào về thủ đô."

Giang Phàm tựa vào ghế, uể oải nói: "Có muốn trở về hay không phải xem tình hình."

Yo, thái độ này?

"Ha ha." Trần Khải trêu chọc: "Cánh cứng rồi, ai còn quản bọn họ chứ. ”

Mọi người cười.

Thư Nhiên uống một ít rượu trắng, cũng hơi ngà ngà say, tư thế ngồi thoải mái, một tay đút túi quần, tay kia do Từ Thận nắm, loại khí chất làm càn và tự chủ vượt đại đó, có lẽ chính là nguyên nhân Trần Khải nói cậu đã say rượu.

Chỉ có Từ Thận biết, cho dù bình thường không uống rượu, Thư Nhiên cũng không thể che giấu sự đặc biệt của mình.

Mỗi lần cảm thán, sau đó không thể không bị thu hút.

Cuộc họp thường niên sôi nổi đã kết thúc, các cổ đông trở về nhà riêng của họ.

Năm 1983 theo lịch dương cứ thế trôi qua trong sự tất bật và hối hả.

Tháng Giêng đã đến rất lâu, Thư Nhiên và Từ Thận mới rảnh rỗi, hai người cùng nhau dọn dẹp vệ sinh nhà cửa, thay đổi lịch mới.

"Trước kia anh ăn Tết như thế nào?" Thư Nhiên bất thình lình hỏi.

Sống một mình? Hay là tới Trần gia góp vui?

Dù sao hiện lên trong đầu cậu cũng là một bóng người cô đơn, nếu cậu không tự mình làm, sẽ chẳng có gì ngoài nồi nguội, bếp nguội đang chờ.

Còn thảm hơn cả cậu trước kia, ít nhất cậu cũng đi theo ông nội, trong nhà cũng có đầu bếp bảo mẫu, còn có một con chó rất lớn.

"Có phải em tưởng tượng ra hình ảnh nào rất thảm hại không?" Từ Thận vừa nhìn là biết Thư Nhiên đang suy nghĩ cái gì, vội vàng giải thích, miễn cho đối phương suy nghĩ nhiều: "Lúc không có em, mỗi ngày chỗ này đều có người đến người đi, rất nhiều chuyện anh không cần làm."

Các anh em đến tự nhiên sẽ làm điều đó.

Từ khi có sự tồn tại của Thư Nhiên, Từ Thận ra lệnh cho bọn họ không được đến nữa, chân tướng sự thật là như vậy.

Thư Nhiên lúng túng, oh một tiếng: "Theo lời anh nói thì là em liên lụy anh rồi."

Công việc dọn dẹp vệ sinh hôm nay phần lớn là do Từ Thận làm, vô cùng mệt, năm trước có anh em ở đây, Từ Thận hẳn là vểnh chân làm đại gia.

Từ Thận cười lắc đầu: "Đừng nói như vậy, em xem không phải anh đang rất vui vẻ à?"

Nếu để cho hắn chọn, đương nhiên vẫn lựa chọn ở cạnh Thư Nhiên.

Suy nghĩ một hồi Từ Thận hỏi: "Nhà em thì sống như thế nào? "Hôm nay dọn dẹp xong xuôi, hắn định tặng quà năm mới cho nhà họ Chu tiện ghé qua nhà Vương Đông.

Đột nhiên hỏi làm Thư Nhiên rơi vào bế tắc, thân là u hồn tới nửa đường, cậu không biết Chu gia những năm qua sống như thế nào, thậm chí cậu còn không biết người bình thường trong thôn đón tết ra sao nữa.

"Không có gì đặc biệt." Thư Nhiên dù sao cũng là một nhà văn có thể xuất bản sách, cho nên có thể lừa một chút: "Ăn ngon hơn bình thường, không cần dậy sớm đi làm, có thể nhàn rỗi một thời gian, sau đó tới nhà hàng xóm chúc tết, tụ tập với bạn bè cùng trang lứa tụ tập khoe khoang đánh rắm gì ấy."

Từ Thận gật đầu: "Tiểu Điền Nhi Oa mà em nói ấy, về thuận tiện mang quà cho người ta."

"À." Thư Nhiên nói: "Cũng được."

Trưa hôm sau bọn họ đi, buổi sáng mua đồ, đón Chu Lan, mang theo quà năm mới mà vợ chồng Chu Huệ đã chuẩn bị cho Chu gia, dù sao thì Chu Huệ cũng không về nhà.

Sắp đến Tết, việc làm ăn của cô còn bận rộn hơn bình thường.

Từ xa nhìn thấy Từ Thận lái một chiếc xe mới tới, Chu Quốc Đống vui mừng khôn xiết, quả nhiên là ông chủ lớn mở công ty lớn, chưa vui được bao lâu đã muốn khóc bởi vì đây đã không phải là con rể của ông nữa rồi, nhưng không biết vì sao người ta vẫn khách sáo với bọn họ, còn chịu khó hơn cả con rể thật.

Bọn họ tặng quà cho Chu gia xong thì tới nhà Vương đông một chuyến, hỏi xem trong khoảng thời gian này trong nhà còn ổn không?

Vương Đông cười khổ nói với hai người: "Chuyện lớn không có, chuyện nhỏ không ngừng."

Thư Nhiên an ủi hắn: "Dù sao qua năm mới cũng sẽ trở về nhà máy thôi. ”

"Đúng." Vương Đông gật đầu, vợ hắn chỉ mong được trở về nhà máy, sống trong nhà máy vui vẻ hơn nhiều so với ở nhà.

"Hai người còn muốn đi đâu nữa?" Vương Đông thấy bọn họ còn xách đồ trên tay.

"Còn đi nhà Điền Nhị Oa." Thư Nhiên nói.

"Không còn sớm nữa." Từ Thận thúc giục: "Đi sớm về sớm, anh sợ trễ lại sắp mưa."

Hôm qua trời mưa làm cho đường làng rất khó đi, Vương Đông nói: " y, thế hai người tranh thủ đi đi, đường tới nhà Nhị Oa không dễ đi đâu."

Từ Thận: "Ừ. ”

Hai người lại đến nhà Điền Nhị Oa, Thư Nhiên phát hiện Tiểu Điền Nhị Oa của Chu Định đang xem mắt, chuẩn bị qua năm mới kết hôn, cậu kinh hãi, Điền Nhị Oa mới bao nhiêu tuổi?

Nếu người ta đang xem mắt, Thư Nhiên bỏ quà xuống hàn huyên vài câu rồi vội vàng lôi kéo Từ Thận rút lui, dù sao có Từ Thận này ở đây, cậu thật sợ quấy rầy chuyện tốt của người ta.

"Làm gì, giống như có hổ ở đuổi theo phía sau." Từ Thận bị Thư Nhiên kéo đi trên con đường nhỏ lầy lội ở nông thôn.

Bên này không dễ lái xe tới, hai người bọn họ đi bộ.

"Không phải hổ, nhưng còn đáng sợ hơn hổ", Thư Nhiên rút tay về nhét trong túi quần, quay mặt hỏi: "Anh không thấy người ta đang xem mắt à? Không có mắt nhìn, nếu con gái nhà người ta để ý anh thì em lấy gì bồi thường cho Nhị Oa."

Vô luận là thời đại nào, tìm người giới thiệu đều phải trả hồng bao, đây là chi phí ngầm.

Từ Thận cũng cười: "Sao không phải là để ý em? "Hôm nay vợ hắn ấy ăn mặc như người mẫu tạp chí, đẹp lắm, hắn nhìn mãi không chán.

"Được rồi, giữ thể diện, đừng thương nghiệp thổi phồng lẫn nhau." Thư Nhiên cười nói, trong miệng thở ra một làn khói trắng, trời lạnh quá, cậu sửa sang lại khăn quàng cổ, bước nhanh muốn nhanh về sưởi ấm.

Sự xuất hiện chớp nhoáng của cậu và Từ Thận tại nhà Điền Nhị Oa đã bất ngờ thu hút sự chú ý của bà mối, bà mối điên cuồng đuổi theo tới Chu gia, hỏi hai vợ chồng Chu Quốc Đống có muốn hỏi vợ cho con trai ông hay không, giờ đang có mấy cô gái tìm chồng.

Thư Nhiên không thể nói là không trợn tròn mắt, bản thân cậu ở chỗ này, thế mà bà mối không thèm hỏi ý cậu, lướt thẳng qua cậu đi hỏi hai vợ chồng Chu Quốc Đống.

Vâng, quả nhiên là tư tưởng phong kiến.

Trách không được các học giả tiên phong phải viết văn chỉ trích!

Không nói cái gì khác, cha mẹ trở thành nhân vật chính của hôn nhân quả thật phải chỉ trích.

Giới thiệu một cô gái cho Thư Nhiên?

Từ Thận lập tức trầm mặt xuống, tuy rằng hắn biết chắc chắn không thành, ai cũng sẽ không đồng ý, nhưng hắn có cảm giác như bị mạo phạm, tâm tình rất buồn bực.

Không đợi Thư Nhiên mở miệng từ chối, Chu Quốc Đống dẫn đầu xua tay: "Không cần, con trai tôi làm việc trong thành phố, sau này sẽ cưới một cô gái ở thành thị."

Bà mối chính là nhìn trúng chuyện con trai ông làm việc trong thành phố, nếu không cũng sẽ không tới, nhưng giờ mắt người ta cao quá, bà cũng không làm gì được.

Từ Thận chậc một tiếng, khẽ nói thầm một câu mà người ta không nghe thấy: "Hợm hĩnh cũng có cái lợi của nó." Sau này địa vị của Thư Nhiên càng ngày càng cao, dựa theo tư tưởng này của Chu Quốc Đống, nhất định chỉ có thiên kim tiểu thư mới xứng đôi.

Tình tiết này không chỉ khiến Từ Thận không vui mà Thư Nhiên cũng không thoải mái, ở lại không được bao lâu thì tạm biệt.

Nhân vật chính là Từ Thận, người Chu gia cũng không dám ngăn cản.

Trên đường đi, Thư Nhiên nắm lấy tay Từ Thận: "Anh Thận, đừng buồn, loại chuyện này không tránh được, chúng ta đừng để ở trong lòng, kiên trì với chính mình là tốt rồi."

"Ừ." Từ Thận miễn cưỡng cười.

Đúng vậy, loại chuyện này khẳng định không tránh khỏi, theo tuổi tác của Thư Nhiên tăng lên từng năm, áp lực sau này sẽ càng lúc càng lớn, một mình hắn có thể làm chủ của mình, không cần cố kỵ ý nghĩ của bất luận kẻ nào. Nhưng Thư Nhiên thì không giống, hắn không biết Thư Nhiên sau này có thể thay đổi hay không.

Một năm sẽ không, 5 năm 10 năm thì sao?

Chuyện đó cũng đã lâu lắm rồi, câu hỏi này từng lướt qua trong đầu Từ Thận, hắn cũng không có tiếp tục nghĩ nữa.

Thư Nhiên cho rằng chuyện này đã qua, ở trong lòng cậu dù sao cũng không phải chuyện lớn gì, đến đêm khuya mới phát hiện, qua cái rắm, Từ Thận không thoải mái cũng không bởi vì cậu nói hai ba câu là biến mất, mà là cần phát tiết ra.

Trước kia cậu không cho Từ Thận cai thuốc, để lại cho Từ Thận một lối ra để phát tiết áp lực là đúng, hiện tại tên này lại không hút thuốc nữa, trong lòng có chút gió thổi cỏ lay là lôi kéo cậu liều mạng đại chiến mấy trận, người sắp liệt luôn luôn rồi.

Ngày hôm sau Thư Nhiên đứng lên, đỡ eo thầm thề trong lòng, về sau sẽ không bao giờ để Từ Thận bị kích thích nữa, bằng không xui xẻo vẫn là mình…

Xuống lầu cũng khó chịu, Thư Nhiên thở dài một tiếng.

Những ngày nghỉ lễ vẫn còn rất dài.

"Anh Thận, không thì anh hút thuốc lại đi."

"Hả?"

Từ Thận đầu tiên sững sờ, chờ hắn hiểu rõ vì sao Thư Nhiên bảo hắn hút thuốc lại, hắn lập tức cười tít mắt, chính là...

Thư Nhiên sao lại có loại kết luận ngây thơ này, lấy đâu ra logic đấy?

Hắn cảm thấy mình cần phải thanh minh: "Sao, em cho rằng trong lòng anh không thoải mái mới…"

"Mãnh liệt." Thư Nhiên giúp hắn nói chữ cuối cùng.

"Đúng." Từ Thận thích tính từ này, không hổ là tác giả Thư, dùng từ cũng rất lớn mật.

"Chẳng lẽ không phải?" Thư Nhiên nói, trong trí nhớ hai người đã rất lâu không có quá độ như vậy, điên cuồng nhất chính là lúc mới kết hôn, ngày hôm sau như chết đi sống lại.

"Đương nhiên là không." Từ Thận không nói gì nhìn vợ một cái, trong ánh mắt tràn ngập trìu mến: "Một người rất thông minh, nhưng luôn đoán sai ý."

"Nói tiếng người." Thư Nhiên trừng mắt nhìn hắn.

"Được rồi, " Từ Thận nói tiếng người: "Lúc trước bận rộn quá, anh thương em nên không nỡ làm càn. "Rất nhiều lúc làm đã nghiện mà thôi, chưa đủ nghiện là hai chuyện khác nhau.

“ Giờ được nghỉ không thương người ta nữa à….? "Thư Nhiên phản ứng, nhân cơ hội tìm đồ xung quanh, hôm nay cậu nhất định phải đánh bẹp Từ Thận cái đồ chơi không biết thương hoa tiếc ngọc này.

Tìm một vòng phát hiện mỗi giày vải đáy ngàn tầng dưới chân là tiện, vừa có thể công kích gần, vừa có thể công kích từ xa.

"Anh hùng, tha mạng!" Từ Thận ngoài miệng nói thực tế lại muốn chạy, rất nhanh đã bị Thư Nhiên ấn nằm thẳng mặc cho cậu đánh một trận, thấy hắn trước tiên giơ tay che mặt, Thư Nhiên thiếu chút nữa cười ra tiếng: "Anh cảm thấy em sẽ lấy đế giày đánh vào mặt anh à? ”

Từ Thận vậy mà suy tư một lát, lộ ra ánh mắt cười ngây ngô: "Cũng đúng, em tiếc không dám đánh vào mặt anh."

"Cút" Thư Nhiên nở nụ cười.

Ngày nghỉ chỉ toàn ăn uống, lăn giường, Thư Nhiên cảm thấy như vậy quá sa đọa, không đáp ứng được yêu cầu của bản thân nên dành thời gian rảnh rỗi mỗi ngày để viết kế hoạch công việc và nghĩ ra những cuốn sách mới.

Những năm trước... Tết nguyên đán cậu cũng không lơi lỏng, quen rồi, không phải học tập thì chính là đang đi trên đường học tập, lùi bước một chút sẽ lo lắng, làm tốt đến đâu cũng cảm thấy không đủ, bởi vì không ai giống như Từ Thận, vì thành tích của cậu mà trở nên vui vẻ.

Năm nay vô cùng thoải mái, cảm giác ga trải giường cuồn cuộn vừa nhắm mắt mở mắt là đã tới đêm giao thừa.

Vừa có thể lên được phòng khách xuống được phòng bếp, bạn trai đẹp trai vì để cậu ăn tết vui vẻ nên đã dành cả buổi sáng trước bếp làm đồ ăn.

Mỗi món ăn làm xong, Từ Thận sẽ nếm thử miếng đầu tiên xem có được hay không, cảm thấy không tệ mới đưa đến bên miệng Thư Nhiên.

"Ngon không?" Từ Thận giơ tay lên, dùng đầu ngón tay giúp Thư Nhiên lau đi nước sốt trên khóe miệng.

"Ừm," Thư Nhiên thưởng thức, gật đầu: "Ngon quá. "Nói thêm một câu: "Có tài năng, tiếp tục làm việc chăm chỉ."

Blogger tình cảm nói đàn ông càng khen càng chăm chỉ, thử xem cũng không mất vốn.

"Em ăn ngon là được." Từ Thận rất hài lòng.

Thật ra hắn cảm thấy tay nghề của mình bình thường, không tốt bằng Trần Sâm, nhưng rất hạnh phúc vì Thư Nhiên không chê.

Hắn không ngờ được là do Thư Nhiên không biết làm, ghét bỏ thì phải đói.

Hai người chậm rãi chuẩn bị bữa cơm tất niên, thời gian vừa vặn ba bốn giờ chiều, Thư Nhiên nhìn hai chiếc ghế kê sát nhau, còn có khoảng cách cánh tay chạm vào cánh tay, nói: "Không thì anh để em trực tiếp ngồi lên đùi anh đi."

"Em nghiêm túc đấy chứ?" Từ Thận kinh ngạc nhìn cậu, nở nụ cười: "Cũng không phải không được, đến đây đi."

"..." Đến, đến cái đầu anh á! Thư Nhiên nhìn trời, nghe không ra là người ta đang châm chọc hay sao.

"Không đến à?" Từ Thận vỗ vỗ chân mình.

"Anh đủ rồi đấy." Thư Nhiên cầm đũa lên, nâng bát ăn cơm: "Không ngờ anh lại như vậy đấy Từ Thận."

"Tại sao lại nói như vậy?" Từ Thận cũng cầm đũa gắp thức ăn vào bát Thư Nhiên: "Đây mới là khởi đầu thôi."

Thư Nhiên dừng lại, không thể tưởng tượng nổi: "Không phải chứ, chẳng lẽ còn có khoa trương hơn sao? ”

"Nói nhảm." Từ Thận nói.

"Ví dụ như?" Thư Nhiên ngẫm lại buồn cười, bộ não tình yêu không thuần khiết: "Khoa trương cỡ nào? ”

"Rất khoa trương, " Từ Thận trầm ngâm một lát: "Cực kỳ khoa trương. "Nghe ra hắn không có tính từ nữa.

"Ôi." Thư Nhiên còn muốn đào bới xem khoa trương cỡ nào, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, Từ Thận lập tức đút cho cậu một miếng: “Chúng ta đừng nói chuyện kiểu này trên bàn ăn nữa, rất dễ phóng đại.”

Rốt cục nuốt xuống đồ ăn trong miệng, Thư Nhiên cười mắng không nói nên lời: "Là ai nói chuyện trước?! Nếu anh không kích thích khẩu vị của em, em cũng sẽ không hỏi đông hỏi tây đâu. ”

Từ Thận cười cười, không nói gì nữa.

Thư Nhiên cũng trầm mặc, nhớ tới lời Từ Thận nói 'Em không thể tưởng tượng được nếu em cười với anh thì anh sẽ vui như thế nào đâu', trong lòng khẽ động.

"Anh Thận, đêm giao thừa vui vẻ." Thư Nhiên nhìn Từ Thận, muốn ngọt ngào bao nhiêu thì có bấy nhiêu, còn gắp đồ ăn ngon cho đối phương: "Yêu anh."

Như vậy có thể có hiệu quả hạnh phúc gấp bội hay không?

"Yêu em." Từ Thận cười đến đau cả mặt, nhịn xuống cũng trả lời: "Đêm giao thừa vui vẻ."

Một câu hỏi khác: "Em thực sự không tới à?"

"Anh nghiêm túc đấy chứ?" Ôi, Thư Nhiên chịu không nổi.

“Ừ.” Năm đầu tiên ở chung với vợ, Từ Thận thiếu chút nữa ôm cậu vào lòng đút từng miếng một, chỉ cần Thư Nhiên vui vẻ là được.

"Đúng là khoa trương thật" Thư Nhiên phấn khích đánh giá.

Từ Thận lại cười lặp lại câu kia: "Bây giờ mới là mở đầu."

Hai người bọn họ đúng là nhàm chán.

Đêm giao thừa bên ngoài rất rộn rã, sẽ có một ít hoạt động cầu phúc truyền thống có thể xem. Sau khi trời tối, Từ Thận và Thư Nhiên trang bị đầy đủ đi ra ngoài,trên đường phố đông người, Từ Thận ôm lấy Thư Nhiên từ sau lưng, hai người quang minh chính đại dán sát vào nhau.

Dù sao toàn thân Thư Nhiên bị bao phủ chỉ còn lại một đôi mắt, hoàn toàn nhìn không ra là nam hay nữ, đây chính là lợi ích của mùa đông.

"Qua năm mới em mười chín rồi, " Từ Thận bỗng nhiên nói: "Sinh nhật của em vào tháng nào?"

"Hả" Thư Nhiên không phải không biết sinh nhật Chu Định, trùng hợp, lúc trước cậu đã nghe Chu Huệ nhắc qua, chỉ là do dự, là nói cho Từ Thận sinh nhật thật sự hay là vì tránh phiền toái nói của Chu Định là được rồi, ngẫm lại cậu vẫn nói của Chu Định vậy: "Ngày mười ba tháng ba, còn anh thì sao? ”

Vấn đề vừa mới hỏi ra, Thư Nhiên đã muốn tát miệng mình, sao lại nói ra chuyện không vui của người khác vậy chứ.

Từ Thận vừa mới lọt lòng đã bị bỏ rơi, biết ngày sinh của mình sao được?

"Không nhớ rõ," Từ Thận suy nghĩ một hồi: "Nghe nói là tháng bảy. ”

Hắn nhìn Thư Nhiên bật cười: "Không sao, anh không có sao đâu."

"À..." Thư Nhiên ngây người, tháng 7 cũng giống mình.

"Thư Nhiên," Từ Thận nghiêm túc nói: "Đừng nghĩ anh quá yếu ớt, ở bên cạnh anh không cần phải… nhạy cảm như vậy.”

"Xem anh nói kìa." Thư Nhiên chà xát mặt: "Em nhạy cảm không phải anh chiếm hời à?"

Từ Thận thiếu chút nữa sặc, cắn răng cười nói: "Trần Khải thật sự không nói oan em, đúng là con người chỉ thích thịt." Sao lại có người như vậy chứ?

"Anh không ăn thịt mà anh nghe hiểu à?" Thư Nhiên dùng khuỷu tay đụng vào hắn một cái.

"..." Từ Thận không nói nên lời.

"Không nhớ rõ ngày nào đúng không?"

Thư Nhiên cười tủm tỉm:" Vậy lấy ngày 22 tháng 7 thế nào? Từ nay về sau ngày 22 tháng 7 là sinh nhật của anh. "Trước kia là của cậu, giờ cho Từ Thận.

"Hai mươi hai? Được rồi. "Từ Thận không hỏi vì sao nhất định phải ngày này, không phải hắn không thèm để ý, cũng không phải mù quáng nghe lời, chỉ là đăm chiêu, sau đó nhếch khóe miệng, hai mươi hai.

Sau khi xem các hoạt động cầu nguyện, mua hai đèn lồng đỏ, hai người quay về.

Từ Thận treo đèn lồng đỏ ở cửa lớn, đỏ rực lửa, mang lại may mắn.

Trong nhà tạm thời không mua ti vi, cũng không xem tiết mục cuối năm, hai người ở trong phòng nhàm chán một phen thì đi ngủ, sáng mùng một tết thức dậy đốt pháo, tiếp tục nhàn rỗi.

Chiếc đài trong nhà đang phát lời chúc Tết của người dẫn chương trình phát thanh đến đồng bào cả nước, chúc mọi người năm Tý vạn sự như ý, mọi điều tốt đẹp.

Sau đó là bài hát "Mật ngọt" của nữ thần ca nhạc đương đại Đặng Lệ Quân, Thư Nhiên đắm chìm trong giai điệu mềm mại êm tai, khoác áo khoác quân đội thời thượng, viết ra dòng chính văn đầu tiên của cuốn sách mới.

Cách đó không xa, Từ Thận đang ngồi trên chiếc ghế mây có thể đung đưa, trong tay cầm một tờ báo đang đọc, bên chân đặt một cái lò than, bên ngoài được bao phủ bởi một lớp sọt đan bằng tre.

Bên chân Thư Nhiên cũng có một cái lớn hơn, trong tay còn có ấm sưởi, đều là Từ Thận bày ra cho cậu.

"Năm nay Nam thị sẽ ngừng sử dụng phiếu." Từ Thận cẩn thận lật tờ báo, nhẹ giọng chia sẻ tin tức mình nhìn thấy: "Tự do mua bán là xu hướng, sau này người làm ăn sẽ càng ngày càng nhiều. ”

"Ừm, " Thư Nhiên dành thời gian cảm thán, "Nhưng không sao, chúng ta đã bắt kịp chuyến tàu đầu tiên."

"Hình như em không hề ngạc nhiên chuyện này nhỉ?" Từ Thận hỏi.

"Đúng, có gì đáng ngạc nhiên đâu?" Thư Nhiên nói: "Giao dịch tự do là chuyện sớm muộn thôi, lấy bờ biển làm ví dụ, mới được bao lâu mà nền kinh tế đã tốt lên vậy rồi." Đương nhiên kinh tế ven biển tốt còn do rất nhiều yếu tố, ngoài việc giao dịch tự do có nhiều lý do khác.

Chỉ khi các cá nhân hoạt động, nền kinh tế mới có thể đứng lên.

Thành phố nào không muốn phát triển kinh tế, tất nhiên là tranh giành tìm cách thúc đẩy cải cách.

"Đúng vậy." Từ Thận cười cười, ánh mắt dừng trên lưng Thư Nhiên: "Quả thật không có gì đáng kinh ngạc. ”

Thư Nhiên luôn cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, không khỏi trở tay sờ cổ, nhưng cậu không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng là nguyên nhân là sách mình viết lần này tương đối kinh khủng.

Sách mới của cậu là vô hạn lưu, dự định mỗi quyển sách sẽ ra một phó bản, liên tục tái bản bảy tám năm, muốn chơi thì chơi một ván lớn…

Sau tết nguyên tiêu, quần chúng nhân dân cả nước cơ bản trở lại làm việc, Thư Nhiên cũng đi làm lại, việc đầu tiên cậu làm là chuẩn bị tới trường học tuyển dụng.

Nửa đầu năm nay, bọn họ dự định mở năm nhà máy mới, những sân bãi khác thiết bị gì đó thì dễ nói, khoảng trống duy nhất chính là con người, nói đến muốn đi đâu tìm người, Thư Nhiên nghĩ đến đầu tiên chính là trường học.

_________________

Chào 1983, chúng ta tới với 1984 ~=))