Xuyên Về Cổ Đại Làm Lang Y

Chương 49



Lý Ái Hoa từ lầu hai đi xuống, thấy hai cha con Cố Hi đang đứng ngoài cửa thì chỉ lên trên nói: “Tiểu Hi, ngươi về rồi, thật tốt quá! Ngươi lên lầu trông trừng Giang Quỳnh đi, thằng bé vừa mới tỉnh dậy đã chạy đi tìm em trai rồi, không biết sức khỏe đã ổn chưa nữa”

“Giang Quỳnh tỉnh? Đã lâu chưa?”

“Mới tỉnh gần đây thôi. Ngươi lên đó đi, ta xuống trông chừng nồi cháo đang nấu dở, lát nữa ngươi đưa thằng bé xuống ăn sáng luôn”

“Được, ngươi cũng đừng làm việc quá sức, nấu xong thì ngồi đợi ta”, Cố Hi gật đầu với Lý Ái Hoa, sau đó bế Cố Minh Hiên lên lầu.

Người Hạ Minh Triết phái tới hôm qua vẫn chưa rời đi, bọn họ luôn túc trực ngoài cửa để trông chừng bệnh nhân. Thấy Cố Hi đi lên, ba người đồng loạt hành lễ.

“Gặp qua Cố công tử, Cố tiểu thiếu gia”, đây là cách xưng hô Hạ Minh Triết đặc biệt dặn bọn họ phải gọi theo, sợ ba người lỡ lời chọc Cố Hi không vui.

“Các vị đừng đa lễ, hôm qua thật sự rất đa tạ sự giúp đỡ của mọi người. Nếu không, ta sợ là sẽ khó để hoàn thành chữa trị thuận lợi nhanh như vậy”

Ba thị vệ được phái đến đều biết rằng, chủ tử của bọn họ - Duệ vương danh tiếng lẫy lừng đang theo đuổi một ca nhi. Mà vị ca nhi đó hình như không thích chủ tử cho lắm. Chính vì vậy, với vai trò là những thuộc hạ trung thành của Duệ vương gia, bọn họ nhất định phải tận lực se duyên tơ hồng cho chủ tử nhà mình.

Đầu tiên, là phải tỏ ra thật điềm tĩnh.

“Bọn ta không giúp được gì nhiều, chủ yếu là nhờ y thuật của Cố công tử”

Sau đó, làm như vô tình nhắc đến chủ tử, tạo ấn tượng tốt trong lòng quý nhân.

“Với lại, ngài đừng cảm ơn, bọn ta chỉ phụng mệnh hành sự thôi. Chính vì sợ ngài quá mệt mỏi, nên chủ tử mới đưa chúng thuộc hạ tới đây để giúp đỡ ngài”

Ba người trong lòng đều cảm thán bản thân thật thông minh, đã nói đến như vậy rồi, chắc hẳn Cố công tử sẽ dao động. Nếu hẹn gặp riêng chủ tử để nói lời đa tạ thì quá tuyệt vời, chủ tử chắc chắn sẽ rất vui cho mà xem.

“Vậy phiền ba vị trở về nói với Duệ vương, Cố Hi rất cảm động trước tấm lòng yêu nước thương dân của Duệ vương, thay mặt hai huynh đệ Giang gia cảm kích vô cùng”, Cố Hi mặt không đổi sắc nói hết câu, sau đó đưa Cố Minh Hiên vào phòng dùng cho Giang Hữu Lâm nghỉ ngơi hồi sức.

Ba thị vệ được giao trọng trách giúp đỡ khanh quân tương lai: “...”

Hình như có gì đó sai sai thì phải... mọi chuyện đột nhiên đi lệch với dự tính. Cảm động đâu không thấy, chỉ thấy khanh quân tương lai muốn phủi sạch quan hệ với bọn họ.

Tự dưng thắc mắc chủ tử yêu quý của bọn họ đã làm gì khiến ca nhi ôn hòa như Cố Hi cũng phải ghét bỏ tới nỗi không muốn nhìn mặt như vậy? Còn ghét lây sang thuộc hạ vô tội như bọn họ...

Thị vệ 1: “Ờm... hình như chúng ta vừa bị khanh quân tương lai đuổi về đúng không?”

Thị vệ 2: “Hình như là thế...”

Thị vệ 1: “Rồi bây giờ chúng ta phải làm gì?”

Thị vệ 3 đen mặt cốc đầu hai người kia một cái rõ đau: “Còn làm gì nữa?! Chạy về bẩm báo với vương gia chứ làm gì?”

Giang Quỳnh đang túc trực bên giường, thấy Cố Hi đến thì vội đứng dậy hành lễ.

“Gặp qua ân nhân”

Nghe thấy xưng hô mới từ miệng Giang Quỳnh, cước bộ Cố Hi hơi ngừng lại. Cố Minh Hiên vừa rời khỏi vòng tay của cha đã chạy tới líu ríu bên người Giang Quỳnh, nói đủ thứ trên trời dưới đất khiến Giang Quỳnh lúng túng không biết nên đáp lại như thế nào.

Trong lúc đó, Cố Hi khám lại một lượt cho Giang Hữu Lâm vẫn nằm bất động trên giường. Mạch đập bình thường, vết thương đã được băng bó tốt. Có điều, người hơi gầy, khuôn mặt cũng vì hôm qua mất khá nhiều máu nên trông vừa tiều tụy vừa nhợt nhạt.

“Ân nhân, Lâm nhi sẽ không sao chứ?”, Giang Quỳnh không biết từ lúc nào đã đứng cạnh mép giường, dùng đôi mắt trong suốt như lưu ly nhìn cậu cất đồ khám bệnh.

Cố Hi mỉm cười xoa đầu bé. Thấy như vậy chưa đủ, cậu liền ôm Giang Quỳnh để bé ngồi lên đùi mình.

“Yên tâm, đệ đệ của ngươi rất nhanh sẽ khỏe thôi. Với lại, sau này không được gọi ta là ân nhân, phải gọi là Cố thúc, nghe rõ chưa?”

Giang Quỳnh nghe cậu nói xong, do dự một chút, sau đó mới gật đầu đồng ý.

“Ngoan lắm”

Cố Minh Hiên nhìn cha xoa đầu tiểu ca ca, vội chạy lại bên người cậu để thu hút sự chú ý của hai người: “Cha, cha ơi, Hiên nhi cũng là bé ngoan, cha mau xoa đầu con đi”

Nhìn cái đầu nhỏ đang nỗ lực dụi vào tay mình, Cố Hi mỉm cười bất lực chiều theo ý của tiểu nhi tử, vừa xoa đầu vừa chọc ghẹo phần eo đầy đặn của Cố Minh Hiên khiến bé cười khanh khách như được mùa.

Giang Quỳnh nhìn hai cha con Cố Hi chơi đùa cùng nhau, nhớ lại cảnh tượng trước đây, ánh mắt bé hiện lên đau thương khó nói.

- -- Dùng chap này kết toán nợ nần nha mấy bà ヾ⁠(⁠・⁠ω⁠・⁠*⁠)⁠ノ. Bây giờ có lịch ra chap mới nè --> T3, T5, T7 trong tuần, mỗi ngày 1 chap nha. Dạo này nhiều dl quá, viết không kịp hiu hiu ʕ⁠´⁠•⁠ ⁠ᴥ⁠•̥⁠`⁠ʔ

- -- Nếu có nhiều thời gian rảnh hơn thì tui sẽ đăng thêm chap mới mà không theo lịch. NẾU CÓ THỜI GIAN thui nha, bye bye (⁠ ⁠ꈍ⁠ᴗ⁠ꈍ⁠)