Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông

Chương 58: Gã sai vặt



Edit: Rei

Beta: TrinhTrinh

Gã sai vặt, hoặc là nói thư đồng dự bị của Diêu Thanh, ngoài ý muốn là tới rất dễ dàng.

Ôn Luân bị người đụng phải, xác thực mà nói, là còn chưa có đụng vào, đã bị Đại Hùng một tay kéo ra, sau đó tiểu hài nhi liền vựng ngã tới trên mặt đất.

Cả người tiểu hài nhi bẩn hề hề, cũng không biết đã bao nhiêu ngày không tắm, thân cao thoạt nhìn cùng Diêu Thanh không sai biệt lắm.

Bên cạnh có một người thở dài nói: “Đây là con Liên Nhị gia nha, tháng trước Liên Nhị đắm thuyền, bà nương Liên Nhị cũng đi theo nhảy sông, chủ nợ cùng chủ nhà tìm tới cửa lấy đi hết đồ vật trong phòng, hiện tại liền chỉ dư lại một mình Tiểu Ỷ.”

Tiểu Ỷ? Ôn Luân nhìn nhìn tiểu hài nhi bị Đại Hùng xách trên tay, nhìn nhìn lại đám người tới lui trong ngõ hẻm, y phục trên người đều mang theo mụn vá, yên lặng thở dài, ngẩng đầu nhìn mắt Đại Hùng.

Đại Hùng mày rậm giương lên, tay cũng đi theo giương lên: “Mang về?” Tiểu hài nhi hôn mê bất tỉnh giống như tiểu cẩu bị nắm cổ, đung đưa theo tay Đại Hùng.

Ôn Luân nhìn chiều cao của tiểu hài nhi một chút: “Mang về đi.” Diêu Thanh có lẽ không thích người lớn lên cao hơn mình đi? Đứa nhỏ này ngược lại cao không sai biệt lắm.

Trên người Tiểu Ỷ không có tật xấu gì, té xỉu thuần túy chỉ là đói quá mà thôi. Nhưng mà chẳng sợ là đói cực kỳ, nó cũng chỉ là chớp chớp mắt nuốt nước miếng, thẳng đến Ôn Luân nói: “Ăn đi, đây là cho ngươi ăn.”

Tiểu Ỷ quái mô quái dạng mà hành lễ: “Cám ơn.” Sau đó nó mới dám bò lên ghế uống cháo. Tiểu hài nhi miệng nhỏ, lại đói cực kỳ, nên uống rất mạnh, không đến hai cái liền bị sặc.

Bích Hà vỗ vỗ lưng cho nó, Ôn Luân nhìn xem mà trong lòng run sợ. Cô nương này vào mùa đông một mình đấu với một đầu lợn rừng hơn trăm cân, một bàn tay này đi xuống, thân thể nhỏ của Tiểu Ỷ…

Cũng may, không có xảy ra huyết án. Ôn Luân thở ra một hơi, một phòng người cũng kỳ quái mà nhìn cậu một cái.

Ôn Luân xấu hổ mà ho khan một tiếng, lôi kéo Đại Hùng đứng dậy, đối Bích Hà nói: “Bích Hà, Tiểu Ỷ giao cho ngươi, trong chốc lát đưa xuống dưới hảo hảo rửa mặt chải đầu, tìm kiện quần áo cũ của A Thanh cho nó thử xem.”

Bích Hà ứng thanh vâng, bộ dáng thập phần nhu nhược.

Ôn Luân quay đầu, khóe mắt còn tại giật, trở về phòng sau nhịn không được đối Đại Hùng nói: “Lúc nào dạy ta một bộ võ công khác?” Dưỡng sinh quyền cậu đã đánh luyện đến rất quen thuộc, có thể tới một bộ trụ cột không?

Đại Hùng trái lo phải nghĩ: “Như vậy đi, dạy đệ một chiêu khắc địch chế thắng!”

“Tuyệt chiêu sao?” Khắc địch chế thắng! Nghe lên thực trâu có hay không (gào thét -ing)! Võ công lợi hại tại tinh không tại nhiều, nhớ năm đó Lệnh Hồ Xung học được độc cô cửu kiếm liền độc bộ cả võ lâm. Một chiêu này là cái gì? Thiên ngoại phi tiên sao?

Đại Hùng nghiêm túc một chút: “Ta trước làm mẫu cho đệ một lần. Đệ né tránh.”

Ôn Luân làm tư thế phòng ngự: “Đến đây đi!” Cậu tập thể dục theo đài cũng là có chút hiệu quả đó nha, tay chân cũng linh hoạt hơn trước nhiều.

Đại Hùng: “Ta đến!”

Ôn Luân còn không kịp phản ứng, chỗ yếu hại đã bị bắt giữ, cả người cứng ngắc một lúc lâu: “Đây là… Tuyệt chiêu?”

Đại Hùng như trước thực nghiêm túc: “Chiêu này gọi là hầu tử thâu đào.” Sau đó thực nghiêm túc mà làm mẫu thêm một lần, rốt cuộc thế nào là một chiêu khắc địch chế thắng.

Địch nhân thua thập phần thảm thiết, cơm chiều còn chưa dậy nổi.

Khi Diêu Thanh về nhà, chỉ thấy Đại Hùng một người tới đón, không khỏi hỏi: “Tiên sinh đâu?” Hỏi xong, giống như cảm thấy mình có chút không nên, cúi đầu, nắm thật chặt quai đeo cặp sách.

Túi sách được đặc chế hình tiểu gấu mèo, phía dưới còn có một cái đuôi dài xám trắng giao nhau, tha tại phía sau Diêu Thanh, như là tiểu bằng hữu mọc cái đuôi vậy.

Đại Hùng xoa xoa đầu Diêu Thanh, đem người giơ cao, thả lên trên cổ mình, Diêu Thanh hoảng sợ, theo bản năng mà đỡ lấy đầu Đại Hùng ổn định trọng tâm.

Đại Hùng nắm chặt cẳng chân Diêu Thanh: “Tiên sinh ngươi đang ngủ nướng, Đại Hùng thúc mang ngươi về nhà.”

Trừ bỏ buổi sáng đuổi cho kịp thời gian mới kỵ lừa, buổi chiều tan học, Đại Hùng cùng Ôn Luân đều là đi bộ tới đón, sau đó một nhà ba người đồng thời tay trong tay trở về.

Diêu Thanh là lần đầu tiên cưỡi trên cổ đại nhân. Phụ thân của nhóc mất sớm, thậm chí trong ấn tượng của nhóc đều không có cái khái niệm phụ thân này. Tiếp cận hình tượng phụ thân nhất không thể nghi ngờ chính là Ôn Luân.

Nhưng nghĩ đến Ôn Luân cả một bộ dưỡng sinh quyền đều đánh đến thất linh bát lạc sau, Diêu Thanh đã nghĩ không ra, bộ dáng Ôn Luân đem nhóc khiêng lên sẽ như thế nào. Phải nói, nhóc chưa từng có nghĩ qua, có một ngày, sẽ có người để nhóc cưỡi ở trên cổ, đi đường về nhà.

Đại Hùng cảm thấy tiểu hài nhi trên người an tĩnh lại, chậm rãi ghé vào đỉnh đầu của y, nhịn không được cười hỏi: “Có sợ không?”

Diêu Thanh trả lời ngay: “Không sợ.”

“Vậy tốt, nắm chặt!” Đai Hùng miệng vừa nói, liền co giò chạy.

Diêu Thanh ngưỡng ra sau, nhanh chóng đỡ lấy bả vai Đại Hùng, sau khi trấn an trái tim muốn nhảy ra ngoài kia, liền cảm nhận được gió thổi qua hai má, không khỏi ha ha cười rộ lên.

Đại Hùng một đường chạy vội về đến trong nhà, Diêu Thanh giãy dụa muốn xuống dưới, Đại Hùng không cho.

Diêu Thanh chỉ chỉ cạnh cửa nói: “Sẽ đụng vào.”

Đại Hùng chỉ có thể ngồi xổm người để nhóc xuống dưới: “Cẩn thận.”

“Ân.” Diêu Thanh xuống dưới sau, trực tiếp đi qua vỗ vỗ cửa.

Không bao lâu, Bích Hà liền mở cửa.

Diêu Thanh một chân vừa bước vào sân, chợt thấy có người giấu ở phía sau Bích Hà.

Tiểu Ỷ đói bụng thiệt nhiều ngày, mới chỉ được uống một chén cháo nóng, tiểu hài nhi chỗ nào có thể so sánh cùng Diêu Thanh, loại học võ có chút sở thành này, hai ba cái đã bị Diêu Thanh kéo ra từ phía sau Bích Hà: “Ta kêu Diêu Thanh, ngươi tên gì?”

Tiểu Ỷ tắm sạch một lần, thay đổi một thân quần áo sạch sẽ sau, cũng trở nên sạch sẽ đáng yêu. Không biết là do trời sinh, hay là do đói mà gầy, đôi mắt lại có vẻ phá lệ lớn, chớp hai cái, rốt cuộc đối bạn cùng lứa tuổi có vẻ thân thiết hơn một ít: “Diêu Thanh ngươi hảo, ta kêu Tiểu Ỷ.”

“Tiểu Ỷ, ngươi hảo.” Diêu Thanh đánh xong tiếp đón, liền siết chặt tay Đại Hùng.

Đại Hùng cúi đầu nghi hoặc mà nhìn qua, chỉ thấy Diêu Thanh rất nhanh mà buông tay y ra, sau đó nhanh như chớp vọt vào phòng ngủ Ôn Luân.

Ôn Luân đang mơ mơ màng màng, cơ hồ bị Diêu Thanh nhảy tới trong ngực đánh chìm cả người. Y hầu tử thâu đào không đủ, còn muốn đến một chiêu thiên ngoại phi… Tiểu sừng?

Diêu Thanh chưa từng có làm ra việc phá cửa chạy vào không quy củ như vậy nha, Ôn Luân cũng không sinh khí, cũng không để ý Diêu Thanh vừa mới từ bên ngoài trở về, đem nhóc kéo vào trong ngực, nhỏ giọng hỏi: “A Thanh, làm sao vậy? Bị người khi dễ?”

Diêu Thanh lắc lắc đầu, không nói lời nào.

Ôn Luân một bên nhẹ nhàng vỗ lưng nhóc, một bên suy đoán: “Tiên sinh trong thư viện dạy nghe không rõ?”

Diêu Thanh tiếp tục lắc đầu.

“Đồng học không tốt?”

Diêu Thanh lắc đầu đến một nửa liền dừng lại, nói quanh co: “Hai đệ đệ của tiên sinh ở trong thư viện.”

Ôn Vũ Trạch cùng Ôn Cảnh Thịnh?! Ôn Luân nhướng mày, mình như thế nào lại quên hai kẻ tai họa kia chứ?

“Hai người kia không phải là người tốt, về sau đừng để ý đến bọn hắn, trốn xa một chút.” Ôn Luân công đạo. Không được, cậu nên cùng Đại Hùng thương nghị một chút, tìm hai quân hán xuất ngũ vội tới làm hộ vệ cho Diêu Thanh. Dám tai họa nguyên thân không tính, nếu còn dám tai họa A Thanh, tuyệt đối giết chết bọn họ!

Diêu Thanh buồn thanh nói: “Ưm, A Thanh không thích bọn họ.” Nghĩ đến hai người kia, Diêu Thanh trực giác liền thấy không thoải mái, chẳng sợ bọn họ muốn đem thư đồng cùng gã sai vặt cho nhóc mượn dùng, nhóc cũng thực rõ ràng mà cự tuyệt.

Ôn Luân tiếp tục vỗ vỗ, nhìn đến Đại Hùng đứng ở cửa, thủ thế đưa lên, để y không cần ra tiếng, tiếp tục hỏi: “Còn có cái gì không cao hứng?”

“Tiểu Ỷ là nhi tử của tiên sinh sao?” Diêu Thanh lời vừa ra khỏi miệng, mới hối hận mà cúi đầu, “A Thanh không phải không thích nhi tử của tiên sinh. A Thanh không phải…”

Ôn Luân vội nói: “Tiểu Ỷ không phải nhi tử của tiên sinh.”

Diêu Thanh nâng lên hốc mắt đỏ rực cùng chóp mũi hồng hồng: “Vậy là…”

Đại Hùng một bước xa đi qua xách Diêu Thanh từ trong ngực Ôn Luân ra: “Tiểu Ỷ là gã sai vặt chúng ta tìm cho con.” Nói giỡn, trên người tức phụ y cả quần áo còn chưa mặc, bị thối tiểu quỷ này cọ đến lại cọ đi là xảy ra chuyện gì? Mới vừa rồi tiểu quỷ này còn làm cho người ta thích, hiện tại lập tức liền nhìn không vừa mắt.

Diêu Thanh nghi hoặc mà chớp chớp mắt: “Di?” Nhóc độc lai độc vãng quen, hơn nữa, “Tiên sinh cũng không có gã sai vặt nha.”

Ôn Luân thấy hơi cảm động: “Bên người tiên sinh có rất nhiều người hầu hạ. Con lập tức liền phải ở trong thư viện, cái phòng ở này cũng cần có người quét tước. Tiên sinh tìm thư đồng cho con rồi, tuổi khá lớn, còn biết nấu cơm, muốn ăn cái gì thì bảo hắn làm cho.”

Diêu Thanh gật gật đầu: “A. Vậy tiên sinh, A Thanh lúc nào có thể gặp lại người, còn có Đại Hùng thúc.”

Ôn Luân tính tính ngày: “Nhanh nhất cũng phải đến sang năm, khi trà xuân niêm yết. Thiếu cái gì liền đi trà lâu tìm chưởng quỹ Tiểu Hoàng. Gia dụng có thể tự mình quản sao?”

“Có thể.” Diêu Thanh hít hít cái mũi, “Tiên sinh có thể đem tiểu tiểu con lừa mang xuống núi cho con sao?”

Ôn Luân đồng ý: “Có thể. Tiên sinh lại để người mang thêm một chiếc xe ngựa. Tiểu tiểu con lừa cùng ngựa đều nhớ rõ phải hảo hảo chiếu cố nghe chưa.”

Đại Hùng nhìn sư đồ hai người không dứt mà ngàn dặn vạn dò, duỗi ra tay xách Diêu Thanh lại dính vào người Ôn Luân đi ra ngoài: “Đi, cũng không phải ngày mai phải đi, còn hơn nửa tháng đâu! Đừng quấy rầy tiên sinh nữa.Thân thể tiên sinh không thoải mái, nên để tiên sinh hảo hảo nghỉ ngơi.” Nói xong liền đóng cửa lại, lưu lại Ôn Luân vùi đầu vào trong ổ chăn bi phẫn.

Trước mặt hài tử chừa chút mặt mũi cho cậu cũng không được sao?!

Diêu Thanh từ trên tay Đại Hùng giãy dụa xuống dưới, cau mày nhỏ giọng hỏi: “Đại Hùng thúc, có phải thúc luôn lén lút trộm khi dễ tiên sinh?”

Ân? Đại Hùng nhíu mày: “Con chừng nào thì gặp qua ta khi dễ tiên sinh con?” Y đối tức phụ rất tốt, thiên địa chứng giám nha!

Diêu Thanh dùng ánh mắt đừng giả bộ nữa mà nhìn Đại Hùng: “Con đều thấy được. Trên người tiên sinh có thiệt nhiều dấu nha, trước kia cũng thấy qua rất nhiều lần!” Đại nhân rồi mà còn xấu lắm!

Một cục máu nghẹn tại cổ họng Đại Hùng, y suy nghĩ nửa ngày, thế nhưng không có lời gì để nói. Y tốt xấu đi theo tức phụ học nhiều quyển sách như vậy, như thế nào vẫn bị một thư sinh tiểu quỷ cao ba thước đánh ngã chỉ bằng một câu?

Diêu Thanh dùng ánh mắt đen trắng rõ ràng yên lặng nhìn Đại Hùng.

Đại Hùng mặt già đỏ lên: “Chờ ngươi trưởng thành liền sẽ hiểu được.”

Diêu Thanh xoay mặt hừ nhẹ: “Có lệ.” Hai tay chắp sau lưng, học động tác thầy đồ trong thư viện, lúc lắc rời khỏi.

Tiểu Ỷ thấy Diêu Thanh đi ra, lộ ra một cái tươi cười ngượng ngùng: “Tiểu thiếu gia, Tiểu Ỷ sau này sẽ là gã sai vặt của ngươi nha!”

Diêu Thanh ngông nghênh mà lên tiếng, bỗng nhiên cảm thấy tầm mắt có chút không đúng, không khỏi đi qua hai bước.

Tiểu Ỷ rụt lui ra sau: “Tiểu thiếu gia?”

Diêu Thanh chưa làm qua thiếu gia, nhưng ở trên núi mang hùng hài tử riết quen, nên cũng có một phen nghiêm khắc: “Đứng thẳng, đừng động.”

Tiểu Ỷ ủy ủy khuất khuất mà đứng vững: “Vâng.”

Diêu Thanh lưng dán vào Tiểu Ỷ, đứng vững, vươn tay từ đỉnh đầu của mình xẹt qua, trạc trúng ót Tiểu Ỷ. Vì cái gì? Nhóc thế nhưng lùn hơn Tiểu Ỷ!