Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông

Chương 62: Phường đậu hũ (Cổ đại thì Gọi là Vậy, theo hiện đại thì Nó như là 1 cửa hàng hoặc như 1 cơ sở sản xu



Edit: Rei

Beta: TrinhTrinh

Thái công công đi lần này, như là đem một tia nhiệt khí dư lại cũng mang đi, mắt thấy khí trời đang từng ngày từng ngày lạnh dần.

Dựa theo tâm tư của Ôn Luân, cậu là muốn ở lại cho đến trước khi phong sơn, nhưng bọn họ còn phải lo liệu chuyện dầu trà. Cụ thể cũng không cần bọn họ làm như thế nào, nhưng năm nay là năm thứ nhất thu hoạch hạt trà, chẳng sợ chính là trên hình thức, hai người cũng phải trở về tọa trấn.

Huống chi, những thôn dân Đại Trà thôn cho tới bây giờ đều là mặt ngoài thành thật, không có Đại Hùng ở, còn không biết sẽ nháo cái gì thiêu thân đâu.

Một phen thu thập sau, Diêu Thanh bị đưa đi thư viện cư trú.

Sắp chia tay, không nói Diêu Thanh, mà ngay cả Ôn Luân đều đỏ hốc mắt, Đại Hùng biểu tình cũng có một tia mất tự nhiên, ho khan một tiếng công đạo: “Không được lười biếng, phải hoàn công khóa sớm muộn mỗi ngày đấy!”

Lưng Diêu Thanh thẳng tắp: “Vâng!”

Đại Hùng càng thêm nghiêm khắc nói: “Năm sau, Đại Hùng thúc muốn khảo giáo.”

Mặt phì trẻ con của Diêu Thanh nghiêm nghị: “A Thanh nhất định chăm học khổ luyện, không quên Đại Hùng thúc chỉ bảo!”

Đại Hùng vỗ vỗ bả vai nhỏ của Diêu Thanh: “Tốt. Công khóa của Trác An cùng Tiểu Ỷ, ngươi cũng phải giám sát.”

Diêu Thanh mạnh gật đầu.

Trác An cùng Tiểu Ỷ cũng ở một bên cam đoan.

Cuối cùng, trong ánh mắt lưu luyến không rời của Diêu Thanh, hai người vẫn rời thư viện.

Ôn Luân nhìn động tác của Đại Hùng, kỳ quái nói: “Huynh từ vừa rồi đã bắt đầu, khoa tay múa chân cái gì vậy?”

Mày Đại Hùng nhăn chặt: “Này… A Thanh như thế nào giống như không lớn lên nha?” Cho dù là ở trên núi, bọn họ cũng không thiếu cho Diêu Thanh ăn mặc, Diêu Thanh bình thường ăn được cũng không ít, như thế nào giống như không cao đâu?

Ôn Luân vừa nghe lời này, ngược lại liền nghĩ tới: “Huynh có biết có trâu hay dê nào cho nhiều sữa không?”

Đại Hùng suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được: “Muốn những thứ này để làm gì?”

“Uống sữa cho cao.”

Đại Hùng như có điều suy nghĩ mà nghĩ đến tiểu mao lư trong nhà. Sữa lừa, được không?

Đương nhiên, chuyện tìm nguồn sữa chỉ có thể từ từ đến, này cũng giống như quản gia, không gấp được.

Một đường không ngừng mà chạy trở lại trên núi, Ôn Luân phát hiện trong thôn nhiều một cái phường đậu hũ.

Thôn trưởng cầm một miếng đậu hũ đưa tới: “Còn có cả bánh bã đậu đấy.”

Theo du khách tăng nhiều, trong núi thiếu hụt thức ăn cùng khuyết điểm cũng từ từ rõ ràng lên. Thời điểm thôn trưởng niên thiếu, ngược lại có học chút tay nghề, nghĩ tới nghĩ lui nếu làm một phường đậu hũ, trong nhà còn có thể gom thêm tiền.

Nhưng vì chỉ cung cấp trong thôn, phường đậu hũ cũng không cần quá lớn. Thoạt nhìn cũng chỉ một hai dạng đậu hũ mà thôi, nhưng mà đậu hũ tuyệt đối là một loại nguyên liệu nấu ăn có thể làm ra hoa luôn nha.

Buổi tối, Thúy Liên dùng đậu hũ làm một bàn đồ ăn sau, Ôn Luân cũng là khó được khẩu vị đại khai, lập tức đánh nhịp: “Đến thôn trưởng nơi đó mỗi ngày đặt chút tào phớ sữa đậu nành, đặt nhiều một chút, vườn trà bên kia cũng đưa đi.”

Vườn trà đãi ngộ tuy rằng không kém, nhưng trong núi kham khổ cũng không phải là thuận miệng nói nói. Phàm là khuyết thiếu cái gì, mua gì đều vẫn không tiện.

Thôn trưởng nhận được đơn đặt hàng của Hùng gia, cười lệch cả miệng. Vốn là, mùa thu qua một nửa sau, du khách trong núi cũng đã không thấy tăm hơi bóng dáng. Phường đậu hũ nhà thôn trưởng cũng vừa mới mở không bao lâu, vốn còn chưa hồi đâu, mắt thấy liền muốn không thể tiếp tục kinh doanh. Người trong thôn hôm nay tuy nói kiếm được ít tiền, nhưng chỗ nào sẽ chịu bỏ tiền mua đậu hũ, một đám mang theo hài tử tới cửa, nếu chưa cho một chén sữa đậu nành, lập tức liền nói chua phiêu đến khắp thôn.

Thôn trưởng đưa đậu hũ cho Hùng gia, vốn chính là đưa một cái nhân tình, cũng không ý tứ gì khác. Hắn hiện tại thấy được cũng nhiều chút, biết trong thôn thay đổi là do ai mang đến. Hắn đối Hùng gia là rất cảm kích, vốn tính toán đưa xong miếng đậu hũ sau, liền đóng phường đậu hũ, không nghĩ tới lại đến đơn đặt hàng lớn a.

Tào phớ, sữa đậu nành tuy rằng kiếm không bao nhiêu tiền, nhưng không chịu nổi số lượng lớn a. Thôn trưởng lặng lẽ bẻ bẻ ngón tay, lập tức cười to.

Thu hoạch vụ thu rất bận, năm nay còn phải hái hạt trà, các thôn dân trong tay khó được có mấy đồng tiền nhàn rỗi, đều chuẩn bị đi thị trấn chọn mua vài thứ.

Một khi vội lên, dưới đại cây trà cũng không thấy một bóng người.

Thẳng đến hạt trà phơi nắng xong, thôn trưởng mới lại tìm tới Hùng gia, hai ba câu mà thuyết minh ý đồ đến.

Tiếp đãi chính là Triệu Tứ: “Muốn mượn con lừa, lời này ta không dễ nói. Ngài ngược lại trước tiên là nói tổng cộng có bao nhiêu hạt trà đi? Nếu có chỗ trống, ta liền trực tiếp mang giúp, vấn đề không lớn.”

Thôn trưởng báo con số.

Triệu Tứ tính tính: “Chỉ ngần ấy mà nói, được rồi. Hạt trà của vườn trà hai ngày nữa cũng phải vận xuống núi, đến lúc đó đi theo đồng thời là được. Nhưng mà túi của các nhà đều phải làm dấu hiệu, thôn trưởng cũng phải đồng thời cùng đi.” Miễn cho đến lúc đó có nhàn ngôn toái ngữ.

Thôn trưởng vội vàng gật đầu: “Đúng đúng, đây là đương nhiên. Không biết có thể chở bao nhiêu người?”

“Ba người đi.” Triệu Tứ cảnh cáo trước, “Nhiều hơn là không được. Lúc về cũng không thể mua đồ nhiều, quý phủ chúng ta còn muốn mua lương thực.”

Thôn trưởng tự nhiên là một vạn cái gật đầu. Người ta có thể cho mượn đã là không tồi rồi, đúng là không có con lừa của mình, luôn không có phương tiện a. Chờ sang năm dư dả một ít, không biết có thể góp ít tiền mua con đại gia súc hay không?

Dầu, trong mắt các thôn dân, đó là đồ vật đắt tiền. Cái này lại có thể lượm được từ trên cây trà, làm tới dầu trà, thái độ hợp tác của các thôn dân tốt đến mức trước giờ chưa từng thấy.

Thôn trưởng cũng là lần đầu tiên cảm thấy, bản thân làm thôn trưởng không cần phải cố hết sức đến như trước. Xưởng ép dầu cũng đã sớm liên hệ xong. Thu giá tiền cùng xưởng ép dầu của Huyện Bá phủ đều giống nhau, không thu tiền, không quản dầu gì, lưu lại hai phần.

Thời gian cũng không cần nhiều lắm, nửa tháng.

Dầu trà thanh thấu, mang theo một màu lục nhạt như có như không, ngửi tựa hồ còn có một chút trà hương. Ánh mắt thôn trưởng đều hơi hơi đỏ, nhưng làm cho bọn họ trăm triệu không nghĩ tới chính là, lương du điếm thế nhưng không thu!

“Dầu tốt như vậy, như thế nào không thu?” Ở lương du điếm đấu từ tiểu nhị cho tới lão bản, cuối cùng lại bị lão bản nương đả bại sau, đám người thôn trưởng ủ rũ, vẫn là không suy nghĩ cẩn thận a.

Một thôn dân ôm thật chặt thùng dầu: “Không thu thì ta tự mình ăn! Năm mới sắp tới, thôi thì để cho con gái ta cũng ăn chút đồ ăn mang váng dầu đi.”

Năm đầu tiên, nói thật ra phân đến nhà nhà, cũng không có bao nhiêu dầu. Vài thôn dân nghĩ nghĩ, cũng có đạo lý. Đừng nói là con nhà mình, chính là cha mẹ của mình, cũng đã bao lâu chưa thấy qua thức ăn mặn nha.

“Sách, người trong thành không kiến thức, đồ vật tốt như vậy cũng không thu.”

“Đúng vậy, về sau cho dù bọn họ van cầu chúng ta, chúng ta cũng không bán cho bọn họ!”

Lời này vốn chính là các thôn dân nói cho hả giận thôi, ai đều cũng không dự đoán được, cuối cùng thế nhưng lại thành thật.

Hùng gia lại hoàn toàn không có phiền não này. Nhân khẩu nhiều, trừ bỏ đưa một chút đến trà lâu phủ thành làm điểm tâm ra, dư lại đều là tự sản tự tiêu. Mọi người công tác vất vả, một người lĩnh một thùng dầu, hai túi gạo, ba cuộn vải, cộng thêm một năm tiền công.

Ôn Luân tránh ở một bên vờ nhã nhặn, Đại Hùng đứng trước đài đọc diễn văn cho nhóm tráng hán cùng người nhà, rất có dáng vẻ lãnh đạo. Đại Hùng ngắn gọn mà nói xong, vung tay lên, nhóm tráng hán tự động đi lên lĩnh đồ vật.

Ôn Luân nhìn nhóm tráng hán mang trên mặt tươi cười thật thà chất phác, hoàn toàn sẽ không lấy nhiều, nghĩ đến những điêu dân trong thôn, thoáng cảm khái. Dầu cùng gạo cũng không phải rất nhiều, vải cũng chỉ là vải bông phổ thông, nếu còn muốn mua những thứ gì, thì để chính bọn họ đi chọn mua cũng tốt.

Phòng thu chi Ô Bản nhìn một chuỗi chuỗi đồng tiền tát đi ra ngoài, trong lòng lấy máu. Cũng không phải hắn luyến tiếc trả tiền, mà là nhóm tráng hán nếu một mình đi mua đồ, xa xa so với bọn họ mua sỉ kém hơn nhiều. Gạo cùng vải lần này chính là hắn đến thu mua, chia ra mỗi người giống như không nhiều lắm, nhưng là có thể tiết kiệm tiền, có gì không tốt a?

Phân phát hết đồ vật, càng nghĩ càng suy sụp Ô Bản tìm tới Ôn Luân.

Ôn Luân vốn đang cùng Triệu Tứ bàn về vấn đề lừa ngựa trong nhà: “Trong vườn trà có người muốn dùng, cứ việc cầm dùng, đừng nghĩ tự mình khiêng đồ vật.”

Đừng nhìn hiện tại cách phong sơn còn có một đoạn thời gian, sơn đạo cũng đã khá nhiều, nhưng thật muốn mua chút đồ vật, cũng phải tốn nhiều sức nha. Chờ đến đại tuyết một khi phong sơn, còn thiếu cái gì, muốn mua liền khó khăn hơn nhiều. Hơn nữa thiệt nhiều tráng hán đều đã thành gia, nghe nói còn có vài tức phụ đã mang bầu. Đồ vật muốn chuẩn bị cũng càng nhiều hơn.

Ô Bản thấy Triệu Tứ không còn có việc gì, nhanh chóng liền đem ý đồ nói ra.

Ôn Luân trợn trợn mắt, không nghĩ tới Ô Bản này thế nhưng còn có thể nghĩ đến mua nhóm. Cậu không khỏi nghĩ đến bản thân năm đó mua nhóm quần lót 9.9 đồng, áo sơ mi 19.9 đồng, đôi giày 29.9 đồng… Trong lòng âm thầm lật bàn, tất cả đều là hàng lừa đảo a!

Ô Bản thấy Ôn Luân không nói lời nào, trong lòng cũng là thấp thỏm, theo bản năng mà chà xát tay: “Đông gia…”

Ôn Luân dứt bỏ lịch sử đen tối, nhanh chóng khẳng định ý tưởng của Ô Bản: “Ngươi nghĩ rất tốt. Như vậy đi, nếu không ngươi tìm chút thời giờ thống kê một chút, nhìn xem đều phải mua những thứ gì. Đến lúc đó cùng đi mua, cũng dễ trả giá. Nhưng mà bản thân ngươi phải vất vả một chút rồi.”

Ô Bản nhanh chóng lắc đầu: “Không khổ cực, không khổ cực.”

Triệu Tứ đi theo nói: “Trong phủ cũng muốn mua thêm vài thứ. Chuyện này, để cho ta cùng Ô Bản cùng làm đi.”

Ôn Luân khoát tay: “Đi, các ngươi cứ việc buông tay đi làm.”

Triệu Tứ quay người lại, lại đụng phải thôn trưởng: “Thôn trưởng, ngươi đây là đến tìm đông gia?”

Thôn trưởng xua tay: “Không phải, ta chính là tới tìm ngươi.”

Triệu Tứ kỳ quái: “Tìm ta làm gì? Muốn mượn lừa mượn ngựa là không thể được, gần đây không rảnh.”

Thôn trưởng nghẹn, hoãn một hơi nói: “Không phải, chính là để van cầu ngươi chỉ cái chiêu.”

Thì ra vẫn là vấn đề dầu chè. Ngày đó sau khi các thôn dân cầm dầu trở về, tự mình dùng xào rau. Kia hương vị còn thật là không thể chê a.

“Đồ vật tốt như vậy, người dưới chân núi kiến thức nông cạn không thu, chúng ta cũng không thể tự mình bán?”

Ôn Luân ở trong phòng nghe được thôn trưởng nói, nở một nụ cười âm hiểm. Người dưới chân núi kiến thức nông cạn, thôn trưởng còn thật dám nói nha.

Triệu Tứ nghĩ nghĩ: “Chúng ta tự mình ngược lại là có thể bán. Nhưng mà hiện tại trên núi không có người mua.” Hiện tại trên núi một du khách cũng không có, cho dù có vàng, thì có thể bán cho ai đây?

Thôn trưởng tưởng tượng cũng là cái lý này. Số lượng một chút như vậy, lưu đến sang năm đầu xuân cũng không đáng giá. Rõ ràng liền lấy qua năm mới đi!

Thôn trưởng tưởng mở, cũng không nhiều làm so đo hơn nữa.

Mấy ngày nay, mỗi khi người trong thôn nấu cơm, đều có thể nghe được tiếng nha nha xào rau, cũng không tồi đâu.

Ôn Luân một người buồn cười một hồi, liền chợt ngừng lại.

Lúc Đại Hùng trở về, thấy tức phụ đang một người ngồi ngẩn người, không khỏi hoảng sợ: “Đây là làm sao vậy?”

Ôn Luân sờ sờ hai má lạnh như băng của Đại Hùng, sáp lại một bên gặm một hơi: “Không có việc gì.” Người trong thôn gian xảo, tất cả đều là do nghèo mà ra, nhưng họ cũng là rất dễ dàng thỏa mãn như vậy. Có thể ăn một đĩa rau xào, thật tốt quá!