Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông

Chương 71: Kẻ ngốc có tiền nhất



Edit: Rei

Beta: TrinhTrinh

Ôn Luân đang thừa nhận áp lực cực lớn, mà kỵ sĩ của cậu, tướng quân của cậu, tiểu gấu mèo của cậu, hiện tại đang ở trong góc thâm sơn, hoàn toàn vô pháp thay cậu chia sẻ áp lực.

Ôn Luân tuy đang thừa nhận áp lực, cũng thật không ngờ mình gây áp lực cho các thư sinh cũng không nhỏ.

Ôn Luân trầm mặc không nói, khiến các thư sinh cùng thôn trưởng da mặt khô nóng, càng ngày càng cảm thấy mình là đang được một tấc lại muốn tiến một thước. Đại Trà thôn cũng không phải chỉ có một nhà Hùng Tướng quân, Hùng gia đã một mình gánh vác một đạo phòng tuyến chỗ vườn trà bên kia, hiện tại thế nhưng còn muốn bọn họ gánh vác một bên phòng tuyến khác, còn muốn xây đến xinh đẹp…

“Ôn tiên sinh…”

Ngay khi không khí đang giằng co, Ôn Luân rủ mắt uống một miệng trà, hít một hơi: “An toàn quan trọng hơn. Chúng ta vẫn là trước giải quyết hàng rào này đi.”

Vừa rồi đàm luận nhiều hơn nữa, vẫn là lý luận suông, chính là tính khả thi thoạt nhìn cao hơn mà thôi.

Những người khác sau khi nghe được, hai má khô nóng, thanh âm thảo luận đều nhỏ rất nhiều.

Ôn Luân như trước chậm rãi uống trà.

Lò than tinh xảo nấu một bình trà gừng. Hoa Vĩnh tựa hồ nếm được chỗ tốt từ túi trà, hiện tại trà gừng cũng dùng túi trà, bên trong đương nhiên còn có một ít dược liệu điều trị thân thể, chỉ nhằm vào thân thể Ôn Luân. Cho nên, một bình trà này chỉ của Ôn Luân.

Hương thảo dược thản nhiên pha lẫn vị gừng cay trà ngọt, vào miệng hương vị nồng đậm, ngửi lên lại cũng không tệ lắm. Ôn Luân tay cầm chén trà gốm trắng nhỏ, chậm rãi uống nước trà hồng nâu bên trong, ý nghĩ xấu trong đáy lòng đều nhanh từ bên trong đôi mắt đổ ra.

Tiểu gấu mèo không ở, cũng không người có thể ngăn cản cậu làm chuyện xấu. Làm sao bây giờ?

Chờ đến khi những người khác đem hàng rào phòng ngự công kích linh tinh rốt cục thảo luận đâu ra đấy, lại lần nữa chỉnh lý xong một quyển mới, thời gian đã qua năm ngày.

Trong năm ngày này, Ôn Luân trừ bỏ từ sáng tới tối, tiếp tục từ trên kháng kiên trì không ngừng mà lăn xuống đất, có thể nói là ăn được ngủ ngon. Cậu bị chúng hạ nhân hầu hạ đến tỉ mỉ, lại mỗi ngày uống dược trà, sắc mặt đều hồng nhuận vài phần.

Nhưng mà trong mắt những người khác mỗi lần nhìn Ôn Luân, cứ cảm thấy Ôn Luân như đang cường chống đỡ.

Ôn Luân không chỉ một lần nghe được sau lưng có người nghị luận về mình.

“Tiên sinh một bả vai khiêng tất cả trọng trách.”

“Tiên sinh rõ ràng gầy yếu như vậy.”

“Vì thôn này, tiên sinh còn không biết phải gánh bao nhiêu can hệ.”

Ở trên là ý tưởng của các thư sinh, ý tưởng các thôn dân thì đơn giản hơn nhiều —— Hùng gia có tiền, làm chi không xuất?

Ôn Luân nửa đêm ôm chăn nhe răng, ngày hôm sau ngược lại phun khẩu: “Nhà của chúng ta có thể xuất một phần phí dụng, nhưng mà bên trong này còn có một ít liên lụy.”

Ôn Luân đã nói đến liên lụy, các thư sinh trước cũng đã có suy đoán, rất nhanh liền hiểu được.

Liên lụy lớn nhất chính là vấn đề thân phận Hùng gia. Kỳ thật muốn tạo một cái công sự phòng ngự quy mô lớn như vậy, cho dù là các thôn dân tự phát tổ chức, cũng phải cẩn thận. Vườn trà lúc trước không có suy xét nhiều, sau lại ngược lại là thông qua Thái công công quan hệ mà đi qua minh lộ, thậm chí sau lại còn chiếm được hoàng thượng khẳng định.

Nhưng loại chuyện này có một, không thể có hai. Dựa theo suy nghĩ trong thôn, một đạo phòng tuyến này cho dù xây xinh đẹp, đó cũng là một loại kiến trúc quân sự. Dân chúng không có việc gì xây kiến trúc quân sự làm chi? Muốn chiếm núi làm vua sao?

Cho nên, chuyện này phải làm báo cáo. Báo cáo cho ai đâu? Báo cáo cho lão đại quản hạt quân sự Long Môn Quan——

“Hác đại nhân?”

Hác đại nhân trên mặt có chút không nhịn được cười. Không được, chuyện này hắn không làm chủ được. Hùng Tướng quân là thượng cấp cũ của hắn, cho dù trên tay không có thực quyền, nhưng vẫn có phẩm cấp, vẫn còn trong hệ thống quân đội, bên trong này chú ý càng lớn. Những quan viên trong triều đình, một đám ánh mắt tinh lượng mà nhìn chằm chằm người bắt sai lầm. Thao tác này không khéo một cái, có thể trực tiếp lật rớt một chuỗi người. Lúc này liền không phải vấn đề của một cái thôn nữa, mà là vấn đề của toàn bộ hệ thống quân đội.

Ôn Luân đưa đáp án rất đơn giản, những người khác chỉ cần đem bản vẽ thu phục, cậu liền phụ trách đem tiền thu phục.

Chuyện này vẫn là chờ Thái công công trở về, báo cáo lên Hoàng Thượng.

Khắp thiên hạ đều là vương thổ. Bọn họ cũng không phải bảo đảm an toàn cho thôn mình, bọn họ là thay Hoàng Thượng thủ giang sơn, để Hoàng Thượng xuất tiền là đương nhiên. Tường vây nhà lão bản không tự mình bỏ tiền sửa, chẳng lẽ để cho công tượng tự mình bỏ tiền sao? Khắp thiên hạ đều không có đạo lý này.

Ôn Luân không thể nghi ngờ là người thứ nhất nghĩ thông suốt điểm này. Ôn Luân tuy rằng đi vào Tề Quốc không bao lâu, nhưng mà ỷ vào nhĩ lực của bản thân, tin tức cậu tiếp thu được, xa xa không phải người bình thường là có thể tưởng tượng được. Nhất là thời điểm ở tại phủ thành, trà lâu cách nha môn gần, chỗ ở cách thư viện gần. Nhóm đại nhân trong nha môn cùng nhóm tiên sinh trong thư viện, bình thường làm nhiều nhất, chính là thảo luận cùng xử lý các loại chuyện tình.

Trong những người này vô luận xách ai ra, kiến thức đều xa xa vượt qua mọi người đang ngồi trong thư phòng.

Ôn Luân chỉ mới sờ đến giới hạn, chỉ là một chút như vậy cũng có thể đủ để cậu nhặt tiện nghi: “Tiền các ngươi không cần lo lắng, về sau giữ gìn cùng bảo dưỡng, cũng từ nhà của chúng ta đến phụ trách, dù sao loại chuyện này vẫn là làm binh rõ ràng hơn một ít.”

Mọi người càng thêm áy náy.

Ôn Luân thích ý mà uống một miệng trà, hơi hơi buông xuống mặt mày, khóe miệng hàm tiếu: “Chỉ là một đạo phòng tuyến này, không phải hàng rào, mà là một cái bảo lâu (như phòng bảo vệ). Bình thường người trong thôn cũng phải dùng, du khách đến cũng dễ có một nơi đi.” Trà trang, liền có nơi đặt chân.

“Trong núi không có học đường gì, ta ngay tại nơi này mở một cái tư thục. Sau này người miền núi, vô luận đại nhân tiểu hài tử, cũng có thể tới nghe khóa.” Lớp xoá nạn mù chữ là phải mở rộng. Các thôn dân không có chuyện gì xem thư thật tốt a, suốt ngày không phải nhớ thương tiền nhà người khác, thì liền sợ tiền nhà mình bị người khác nhớ thương. Này không tốt, phải thay đổi.

Các thư sinh một đám ưỡn ngực: “Bọn ta nguyện tẫn non nớt lực!”

Ôn Luân gật gật đầu, rất là cảm động: “Ôn mỗ vô cùng cảm kích.” Ghế giáo sư khách mời như vậy liền thu phục. Đám người vào núi du ngoạn, có thư sinh là nhiều nhất. Sinh viên xuống nông thôn dạy học đi, rèn luyện rèn luyện cũng là rất tốt. Tiên sinh bình thường, bản thân cậu đi, hoặc là khiến Triệu Tứ đi tới đi. Dù sao cậu cũng không trông cậy vào trong thôn có thể thực sự có người có cái gì nghiên cứu học vấn a.

Bộ phận bảo lâu còn dư lại, nếu Hùng gia trả giá nhiều như vậy, quyền sử dụng tự nhiên liền về Hùng gia sở hữu.

Ngay tại hết thảy định ra đến sau, đoàn người Đại Hùng cùng Thái công công cũng rốt cục trở lại.

Lúc này đây, bọn họ rốt cục cũng chiếm được manh mối minh xác—— là thi thể bốn gã người Tây Nhung chân tay đã bị cụt.

Cho tới nay, địch nhân lớn nhất của Long Môn Quan quân, chính là Tây Nhung! Tây Nhung là một dân tộc du mục, đều do các đại đại tiểu tiểu bộ lạc tạo thành, chính quyền hỗn loạn, nhưng mà sức chiến đấu thập phần bưu hãn.

Trên chiến tuyến tây tuyến này, Long Môn Quan ỷ vào tám trăm dặm đại sơn hiểm trở, xem như là một cái quan ải đối mặt người Tây Nhung có áp lực nhỏ nhất. Nhưng mà hiện tại ngay tại đây, cũng không quá xa trong núi, bọn họ thế nhưng phát hiện tung tích của người Tây Nhung. Chẳng sợ chỉ là thi thể, điều này liền nói rõ người Tây Nhung đã tìm được cách vượt qua Long Môn Quan, xâm lấn Tề Quốc.

Thi thể chỉ có bốn cái, tiểu đội người Tây Nhung đều là năm cái người đồng thời hành động. Cái này nghĩa là, lúc ấy một đội người Tây Nhung này đã kinh động thú đàn sau, mặc dù có bốn người bỏ mình, nhưng vẫn có khả năng rất lớn có một người thành công đào thoát. Người này sẽ mang đến phiền toái, quả thực lớn đến khó có thể tưởng tượng.

Ở bên ngoài bôn ba vài ngày, trở về ăn cơm nóng đồ ăn nóng, lại thư thư phục phục dùng nước ấm tắm rửa, Đại Hùng bọn họ như trước biểu tình nghiêm túc.

Chỉ có Thái công công trên mặt còn dẫn theo chút dáng vẻ hớn hở: “Chiếu tình huống hiện tại mà xem, người Tây Nhung cho dù mò được đường, cũng là ngẫu nhiên. Kinh động thú đàn, mùa đông bọn họ không tất dám lại đây dò đường. Đến mùa xuân, bên trong núi này chỉ có lão thợ săn mới có thể cam đoan không lạc đường. Kể cả bọn họ có sờ soạng lại đây, nhân số cũng sẽ không rất nhiều.”

Đại Hùng vẫn là mặt co mày cáu, thật lâu sau liền thở dài: “Tối thiểu, chúng ta còn chiếm địa lợi.”

Cùng tham dự thảo luận Hác đại nhân cùng Cổ quân sư liếc mắt nhìn nhau một cái, từ trên giá sách xuất ra một bản vẽ: “Đại nhân, đây là bản vẽ nhóm chúng ta thiết kế bảo lâu…”

Đại Hùng đối với bản vẽ tỉ mỉ nhìn một lần, thế nhưng lại tìm không ra chỗ nào có thể thay đổi!

Thái công công ở một bên kiên nhẫn đợi một canh giờ, mới từ tay Đại Hùng cẩn thận tiếp nhận hộp gỗ đặt bản vẽ.

“Làm phiền Thái công công đệ trình cho bệ hạ.”

Thái công công chỉ có vũ lực giá trị cá nhân cực cao, đối đồ vật trong quân cũng không hiểu lắm, càng miễn bàn loại kiến trúc quân sự này. Vốn phát hiện chuyện lớn như vậy, Thái công công nên suốt đêm chạy về kinh thành, nhưng bọn họ đã ở trong núi sâu bôn ba hồi lâu, ăn không ngon ngủ không ngon, tinh thần đã cực độ mệt nhọc, lập tức cần nghỉ ngơi một đêm mới xuống núi.

Thời điểm Thái công công lên núi, mang theo trùng trùng điêp điệp một trăm người; đến khi xuống núi, bên cạnh ông chỉ mang theo bốn người. Còn lại người tất cả đều lưu lại trà xưởng.

Ôn Luân tỏ vẻ, trước khi không có cẩu kéo xe trượt tuyết, những người này cũng có thể dùng như thay gia súc, dù sao bọn họ mỗi ngày đều phải chạy vòng quanh luyện võ. Cậu chỉ là đem tuyến đường chạy sửa lại một chút. Bọn họ không có biện pháp xuống núi, đều phải ăn dùng trên núi, một đám lại đều là thùng cơm. Hơn nữa từ khi dã thú vào thôn sau, con mồi trong núi cũng ít rất nhiều, con mồi nhiều nhất cũng chính là chút chim trĩ linh tinh, còn chưa đủ cho hơn một trăm người nhét kẽ răng.

Hác đại nhân cũng đi rồi, hắn phải về Long Môn Quan an bài đối sách.

Cổ quân sư ngược lại ở lại, cả ngày đi theo Ôn Luân xoay quanh, ngẫu nhiên bị Đại Hùng đuổi đi, liền vào thư phòng nghiên cứu những mô hình cùng công cụ.

Về vấn đề người Tây Nhung, Ôn Luân cũng không tham dự thảo luận, cậu đã sớm trốn trở về phòng tị hiềm, tuy rằng kỳ thật cậu đều nghe được nhất thanh nhị sở.

Đại Hùng không chỉ một lần lo lắng Ôn Luân sẽ sầu lo, còn cam đoan: “Ta nhất định sẽ không để cho vườn trà cùng dược viên bị hao tổn.” Đây đều là tâm huyết của tức phụ, một cái lá tổn thất cũng không thể được!

Ôn Luân nhướng mày, kỳ quái: “Nếu thật phải đánh, vườn trà cùng dược viên không có thì không có. Người vẫn quan trọng hơn.”

Ôn Luân vẫn luôn không quá hiểu giới trị quan của người Tề Quốc, nghĩ nghĩ vẫn là không yên lòng mà mệnh lệnh: “Đầu óc huynh đừng nóng lên, vì một chút vật ngoài thân mà liều mạng a! Hảo nam nhi đỉnh thiên lập địa, có tay có chân, chỗ nào không thể sống?”

Đại Hùng nhìn Ôn Luân, hốc mắt nóng lên. Không ai so với y rõ ràng hơn, tức phụ vì “một chút vật ngoài thân” này mà phải trả giá bao nhiêu. Tức phụ ngay từ đầu cơ hồ cái gì cũng không biết, đến hiện tại đã có thể đối mỗi phương diện trong vườn trà đều có thể nói đạo lý được rõ ràng, có một bộ kinh nghiệm tổng kết của mình, thậm chí từ trồng mầm trà mãi cho đến chế trà, tức phụ đều có thể khống chế.

Trong thư phòng sách vở cao cao vài chồng, tất cả đều là tổng kết kinh nghiệm thực tiễn cùng kinh nghiệm giáo huấn của tức phụ.

Một đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước mùa xuân, hiện tại theo y, cho dù có một cái thân phận cáo mệnh, Đại Hùng vẫn là cảm thấy cậu thua thiệt rất nhiều.

Hùng đại tướng quân bế ngang ôm người, đẩy ngã lên kháng, tự thể nghiệm, trả nợ!

Ôn Luân: ta không để ý huynh trả nợ theo giai đoạn đâu.

Đại Hùng: Vậy trước hết trả lợi tức, tiền vốn từ từ trả.

Kinh thành.

Hoàng Thượng: “Bản vẽ này, bảo lâu? Đại diệu a! Thái tử mau tới học tập học tập.”

Thái công công: “Bệ hạ, đây là giấy tờ.”

Hoàng Thượng: “… Muốn xuất từ tư khố?”

Thái công công: “Tiền đại nhân nơi đó…”

Hoàng Thượng: “Cái tên vắt cổ chày ra nước đó!”

Thái tử: “Phụ hoàng, ta có tiền.”