Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông

Chương 88: Mệt chết cẩu



Edit: Rei

Beta: TrinhTrinh

Đại Uông cùng Nhị Uông bị trưng dụng.

Tống tiên sinh là người phúc hậu, mỗi ngày cấp tiền lương đều là xương cốt thịt heo.

Hai đại cẩu vẫn dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mà gầy xuống.

Đại Uông cùng Nhị Uông nửa đêm nhảy lên giường Tiểu Uông, ăng ẳng nức nở cáo trạng. Tiểu Uông không thông tiếng cẩu, nhưng sờ sờ xương sườn nhô lên của hai đại cẩu, vẫn là tâm ý tương thông. Ngày hôm sau, Tiểu Uông mang theo cẩu nhi tử thân thỉnh bãi công.

Tống tiên sinh nhìn nhìn hai con cẩu sau khi gầy đi, liền có vẻ càng xấu, không tiếng động mà gật gật đầu. Kỳ thật hắn cũng mệt đến ngất ngư. Vì giảm bớt gánh nặng lên cẩu, hắn cũng đi theo cùng chạy, trên xe trượt tuyết cho tới bây giờ đều là chuyên chở hàng hoá. Đại Uông cùng Nhị Uông tuy rằng cường tráng, nhưng dù sao cũng không phải cẩu chuyên môn dùng để kéo xe trượt tuyết, cho dù nắm giữ kỹ xảo, phương diện chịu đựng cũng có chút không đủ.

Ôn tiên sinh đối với hai con cẩu xấu này vẫn là đầy ghét bỏ, nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, đi theo học trò của cậu làm gì? Còn dám vào thư phòng, thư phòng có rất nhiều cơ mật, tình báo cẩu mau tránh ra đi!

Diêu Thanh che chở hai con xấu cẩu: “Bên ngoài lạnh lẽo, để cho chúng nó lưu ở trong thư phòng đi? Đại Uông Nhị Uông thực ngoan, sẽ không lộn xộn đâu.”

Đại Uông Nhị Uông uốn thân mình nằm bên chân Diêu Thanh.

Ôn Luân nhìn nhìn, tùy chúng nó đi.

Diêu Thanh kiêm chức tiểu tiên sinh vài ngày sau, lại lần nữa trở về chủ chức học sinh. Hiện tại việc học của nhóc rất nặng, dù là Ôn Luân cũng sẽ không mặc kệ nhóc trực tiếp chơi đùa cho đến hết mùa đông.

Án thủ kiểm tra đánh giá, là còn có rất nhiều sự vụ vụn vặt khác, cùng loại như là thực tập. Nếu không phải Diêu Thanh tuổi thật sự còn quá nhỏ, năng lực của Hùng gia cũng không kém, thì mùa đông năm nay Diêu Thanh là không cách nào có thể đi theo lên núi được. Tuy rằng không biết mai này lớn lên sẽ như thế nào, nhưng mà tuổi nhỏ như vậy liền đã thành án thủ, hiện tại kết một phần thiện duyên cũng sẽ không phải là buôn bán lỗ vốn. Trên quan trường những môn sinh bạn cũ vân vân quan hệ rắc rối phức tạp, cơ hồ từ ngày đầu tiên nhập học, đã bện lại với nhau.

Sang năm Diêu Thanh nên ở dưới chân núi ăn tết.

Ôn Luân nội tâm thở dài, học thần cũng không phải dễ làm.

Diêu Thanh hỏi xong nghi vấn trong học tập, liền tiếp tục hoàn thiện kế hoạch kiếm tiền của mình: “Hiện nay biết đến, phân biệt giá cả chủng loại, tổng cộng có những thứ này. Trong thôn sản lượng không lớn, nhưng mà phụ cận vài thôn cùng thêm, hẳn là không ít. Tại Đại Trà thôn lập một cái điểm thu mua, sau đó xếp xe vận xuống núi. Cửa hàng có sẵn … Ân, hẳn là còn phải lần nữa tu sửa một chút, thuê người xem điếm…”

Diêu Thanh nói nói, bỗng nhiên ngừng lại.

Ôn Luân cũng không thúc.

Một lúc lâu qua đi, Diêu Thanh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: “Tiên sinh, trên núi có thể trồng trà, cũng có thể trồng cây ăn quả đi? Trên núi có nhiều dã quả như vậy.”

Ôn Luân nhếch khóe môi cười cười: “Ân, có thể.”

Diêu Thanh bật lên, hai mắt tinh lượng: “Chúng ta có thể bán trái cây! Để nhóm người miền núi trồng trái cây, chính là tùy tiện lớn lên cũng có thể tốt như vậy, muốn là lại chăm chút thêm một chút, khẳng định sẽ càng tốt.”

“Trong núi trái cây nhiều, rất nhiều thứ đều là dưới chân núi không có. Chủng loại không cần nhiều, trước trồng hai ba dạng là được rồi.” Ôn Luân nghĩ đến những chế phẩm từ hoa quả ở hiện đại, cầm bút ký lục: “Hoa quả tươi dễ thối, nhưng có thể làm thành hoa quả khô, có thể làm rượu trái cây, đường quả, mứt hoa quả…”

Đại Hùng đẩy cửa vào, gặp tức phụ cùng Diêu Thanh hai đầu chạm trán cùng một chỗ nói thầm, hai con cẩu nâng nâng đầu, thấy là Đại Hùng, lại lần nữa nằm úp sấp trở về.

Ôn Luân nghe được động tĩnh, đối với Đại Hùng sáng sủa mỉm cười: “Ăn cơm?”

Ánh mắt Diêu Thanh chuyển chuyển qua lại giữa hai người. Đại Hùng thúc rõ ràng đối tiên sinh không tốt, tiên sinh vẫn cười nói với Đại Hùng thúc, tiên sinh nhất định là thực thích Đại Hùng thúc đi?

Hai đại nhân hoàn toàn không phát hiện tâm tư của Diêu Thanh. Đại Hùng xoay người duỗi tay ôm Ôn Luân từ ghế trên đứng lên: “Ăn cơm trước, ăn cơm xong chậm rãi tán gẫu tiếp.”

Ôn Luân tựa vào đầu vai Đại Hùng: “Ân, ăn cơm xong trước ngủ trưa, cùng A Thanh.”

Diêu Thanh vẻ mặt kiên định mà gật đầu: “Ân.” Nhóc phải bảo vệ tiên sinh!

Ôn Luân kỳ quái mà nhìn thoáng qua Diêu Thanh, bất quá, ngẫm lại tiểu hài tử tuổi này luôn sẽ có một ít kỳ tư quái tưởng, cũng không hỏi nhiều. Cậu tự cảm thấy mình thật sự là một gia trưởng văn minh.

Đại Hùng nhíu nhíu mày, nhiệm vụ gian khổ lúc ngủ trưa, số người phải trông chừng hôm nay có tới hai!

Ăn xong cơm trưa sau, Diêu Thanh ôm ấp mục đích phải bảo vệ tiên sinh, ôm ngang gối đầu hình tiểu mao lư, nhanh chóng ngủ mất.

Đại Hùng ngủ một buổi trưa, cảm giác so không ngủ còn mệt hơn, thay Diêu Thanh nhặt sáu lần gối đầu hình tiểu mao lư. Hài tử lớn rồi, là nên đến lúc để nhóc ngủ một mình. Đại Hùng quay đầu nhìn thoáng qua tức phụ đang ngủ say sưa trên giường, vẫn là tức phụ tốt nhất, ôm lấy liền không động. Đại Hùng cúi đầu hôn tức phụ một hơi, hôn đến có chút xâm nhập, sau đó đối mặt với Diêu Thanh đang trợn to mắt.

“Đại Hùng thúc làm chi cắn tiên sinh?”

Đại Hùng thúc cảm thấy vấn đề này thực dễ dàng trả lời: “Chờ ngươi lớn liền hiểu được.” Giống như tranh liên hoàn trên đầu giường, tiểu hài tử là không thể nhìn.

Ôn Luân mơ mơ màng màng tỉnh lại, bắt lấy Đại Hùng tiếp tục sự nghiệp.

Diêu Thanh mơ mơ màng màng đi xuống kháng. Thì ra tiên sinh cũng rất lợi hại, cũng có thể cắn Đại Hùng thúc, Đại Hùng thúc một chút phản kháng cũng không có, thời gian cắn so Đại Hùng thúc còn lâu hơn. [=)))))]

May là Đại Hùng còn nhớ, bên cạnh còn có một Diêu Thanh, bắt tay tức phụ kéo xuống, giọng nói ám ách: “Tức phụ, tỉnh tỉnh.”

Thời điểm Ôn Luân thanh tỉnh, Diêu Thanh đã tự mình mặc xong quần áo đi ra ngoài. Nghe được Đại Hùng nói lên bị Diêu Thanh thấy được, Ôn Luân còn không tin: “Là ta dậy trễ sao?” Hoặc là Diêu Thanh bị tiểu gấu mèo cưỡng chế di dời.

Đại Hùng không giải thích, hầu hạ tức phụ mặc quần áo rửa mặt.

Ôn Luân nhìn Đại Hùng bưng nước đi ra ngoài, bỗng nhiên gọi lại y: “Tiểu gấu mèo.”

Đại Hùng quay đầu: “Ân?”

Ôn Luân lắc lắc đầu: “Không có việc gì.”

Đại Hùng cười cười, đi ra ngoài.

Ôn Luân cúi đầu nhìn tay mình trắng nõn bóng loáng, bên trên cả cái kén cũng không có. Vốn lúc sao trà, còn thoáng có chút dấu vết, theo tay nghề tinh thâm, cũng dần dần lui rớt. Hai tay này căn bản không giống tay của một nam tử thành niên. Rõ ràng điều kiện nơi này kém như vậy, ngay cả bồn cầu tự hoại cũng không có, nhưng cậu hiện tại lại cả một cái bát cũng không cần rửa. Đổi lại hiện đại, mỗi lần được nghỉ về nhà còn phải làm cu li cho mẹ thì…

“Tiên sinh?”

Ôn Luân ngẩng đầu nhìn một con thỏ nhỏ thò đầu vào cửa. Áo choàng da thỏ đã làm xong, tiểu hài tử người nhỏ, một kiện áo choàng cũng đơn giản, trên mũ có may lỗ tai thỏ dựng lên, không biết là bị ai chụp lên trên, tai rũ liền biến thành tai gãy.

Diêu Thanh mặc nhiều lớp quần áo, tay hướng lên đầu lay lay lỗ tai, lại như thế nào cũng với không tới: “Tiên sinh giúp con lấy xuống với.”

Ôn Luân nhịn cười, bế tiểu hài nhi lên, kéo kéo lỗ tai thỏ mềm nhũn: “Lấy xuống làm chi? Mang theo đi, rất dễ nhìn.” Phụt, phía sau còn may thêm cái đuôi tròn vo nữa.

Diêu Thanh dừng lại động tác, giương mắt: “Tiên sinh, ngài cười con.”

Ôn Luân nghiêm mặt, lắc đầu: “Không có.” Tiểu bằng hữu cũng có lòng tự trọng, tuyệt đối không thể cười nhạo.

Diêu Thanh tiếp tục hoài nghi nhìn cậu.

Đại Hùng đi tới, xách lỗ tai thỏ xuống: “Trong nhà nóng thế này, mặc nhiều như vậy làm gì?”

Diêu Thanh cởi bỏ áo choàng, một thân thoải mái: “Bích Hà mới vừa làm xong, kêu con thay thử xem.” Không nghĩ tới mình bị người tính kế. Tiên sinh nói đúng, lớn tuổi rồi thì nên gả đi ra ngoài, nếu không tâm lý sẽ vặn vẹo.

Đại Hùng từ chối cho ý kiến: “Đi đổi áo luyện công, trong chốc lát học thêm lớp tối.”

Diêu Thanh cầm áo choàng rời đi.

Trước cơm chiều, Tiểu Uông một bên đặt bát đũa, một bên tìm Ôn Luân nhận tội: “Đại Uông Nhị Uông có chút chống đỡ không nổi, tiếp tục như vậy sẽ phải mệt gục xuống.”

Ôn Luân không cần nghĩ liền nói: “Vậy nghỉ một ngày. Sau này để cẩu kéo một ngày xe trượt tuyết, liền nghỉ ngơi một ngày.” Thân là một công tác cẩu, thì sẽ không có hảo mệnh của sủng vật cẩu. Đầu năm nay, làm cẩu cũng gian nan.

Tiểu Uông trước mắt sáng ngời, đi tìm Tống Lâm thương lượng.

Tống Lâm trực tiếp gật đầu. Vật tư trong núi, tất cả đều dựa vào hai con cẩu này, nếu cẩu ngã xuống, chẳng lẽ là để người thế vào? Chuyện này gấp cũng không được. Tống Lâm gần đây luôn luôn tới doanh địa, tự nhiên biết trong doanh địa vật tư kỳ thật coi như là đã chuẩn bị xong. Chính là đồ vật thiếu khuyết, Hùng gia cũng có suy xét đến. Thái tử tặng quân đội những cái chăn bông cái gì, cũng bất quá là dệt hoa trên gấm. Đương nhiên, có thì càng tốt.

Cách bữa cơm còn chút thời gian, Tống Lâm tìm Đại Hùng thương lượng: “Chờ vật tư đưa xong, trong doanh địa muốn mượn hai con cẩu vào bên trong núi một chuyến.”

Đại Hùng nghĩ một chút liền thông: “Dùng cẩu tìm người?” Trình độ của quân hán trong doanh địa, dù sao cũng không bằng những hảo thủ trong cung năm trước, lực hành động ở trong tuyết, cũng hoàn toàn không bằng hai con chó săn đã nghiêm chỉnh huấn luyện qua.

Tống Lâm cười khổ: “Tống mỗ không tới trước, còn tưởng rằng trong núi nuôi chó không ít, kết quả…”

Đại Hùng hừ hừ: “Người còn nuôi không nổi, ai còn nuôi chó?” Trong núi không phải không có nhân gia giàu có, nhà ai có thể kiếm tiền không dọn vào thị trấn phủ thành đi? Ở lại trong núi kiếm tiền, quanh năm suốt tháng nuôi sống người cũng khó. Nếu không phải vì tức phụ, y cũng không muốn người nhà mình phải ở trong núi, y cũng có thể tìm nghề khác kiếm tiền.

Đại Hùng nhìn kế hoạch thư của tức phụ cùng Diêu Thanh nằm trên bàn, lại ngẩng đầu nhìn Tống Lâm trước mặt: “Tống tiên sinh.”

Tống Lâm sau gáy phát lạnh: “Hùng đại nhân có gì phân phó?”

Đại Hùng mở ra kế hoạch thư: “Tống tiên sinh tài cao, nhìn xem kế hoạch này có khả thi hay không, chỉ điểm sai sót một chút.”

Đừng nhìn Tống Lâm ở trong thư phòng thường thường sờ cái mô hình cái gì, nhưng mà giấy sách đồ vật linh tinh, nếu không được chủ nhân cho phép, hắn cũng sẽ không động, hắn nhìn đến kế hoạch thư mở ra trước mắt, rõ ràng kế hoạch thư này là mới viết, nhượng trong ánh mắt hắn lục quang đều phải bắn ra. Trong miệng liên xưng không dám, nhưng tay so miệng còn nhanh hơn, đọc nhanh như gió đã đem kế hoạch thư nhìn một lần, đầu óc vừa chuyển liền hiểu được bị Đại Hùng tính kế, cố tình hắn còn cam tâm tình nguyện nhảy vào.

Đại Hùng: “Vùng núi Tề Quốc ta, không chỉ có một chỗ tám trăm dặm đại sơn này. Trồng trái cây cái gì, nam man bên kia thích hợp hơn. Tống tiên sinh…”

Tống Lâm cười cười: “Tống mỗ… Ngày mai xuống núi liền đệ trình đến trong kinh.”

Năm trước một lần lâm triều cuối cùng, văn võ bá quan tuy rằng vẫn nhìn nhau không vừa mắt, nhưng mà giương cung bạt kiếm cũng không giống như bình thường, tất cả đều cho nhau chắp tay lễ mừng năm mới trước, nói hai câu lời chúc mừng.

Quần thần không dám nhìn Hoàng Thượng cao cao tại thượng, nhưng mà không thiếu khuyết đánh giá thái tử điện hạ ngồi ở phía trước.

Thái tử điện hạ vừa đủ mười tuổi, cũng đã đi theo vào triều, nhưng mà cho tới bây giờ chưa nói qua cái gì, chính là có truyền lưu nói thái tử điện hạ các loại thông minh hiếu học vân vân. Mặc dù là đồn đãi, hơn nữa còn là đồn đãi về thái tử, ai cũng biết chỉ có thể nói tốt. Hiện giờ Tề Quốc lại không tồn tại vấn đề kế vị cái gì, nói bậy đế vương đời tiếp theo, là chê mệnh dài.

Gần đây ngược lại là nghe nói, thái tử điện hạ sinh ý làm được không tồi.

Lần này lâm triều tương đương với tổng kết cuối năm. Kim thượng thích nhanh gọn, thời điểm quần thần tự thuật, chỉ có kỹ xảo tìm từ, không có kỹ xảo tân trang, một đám ngành bẩm báo xuống, tốc độ cũng không chậm. Đến cuối cùng khi văn võ bá quan chuẩn bị bãi triều, thái tử điện hạ liền ném cái pháo.

Lưu loát mấy ngàn tự, nói chính là kế hoạch phát triển vùng núi. Đương nhiên không phải bản nháp của Diêu Thanh cùng Ôn Luân, mà là trải qua nhóm phụ tá của thái tử hợp mưu hợp sức sau, nhằm vào thực tế tình huống của các nơi vùng núi trong Tề Quốc, lần nữa làm ra một phần kế hoạch càng thêm kỹ càng tỉ mỉ.

Quần thần nghe được hai mắt tỏa sáng, hận không thể tự mình đi thí nghiệm một phen. Những người này có thể đứng ở trong triều đình, vô luận xuất thân, tất cả đều là đã từng ngoại phóng, có phong phú kinh nghiệm thực vụ, hoàn toàn biết tính khả thi của phần kế hoạch này. Không đề cập tới những quan viên này cùng ích lợi của từng người họ, thì ai cũng ngóng trông quốc gia của mình sẽ tốt hơn. Phần kế hoạch này của thái tử còn chính là một cái quy tắc chung, diện tích lãnh thổ của Tề Quốc mở mang, cụ thể thực thi cũng không phải một hai người liền có thể thu phục. Sự vụ cụ thể vẫn phải rơi xuống trên người quan viên địa phương.

Đây là cái gì? Đây là chiến tích, còn là chiến tích đưa lên cửa, chiến tích có thể làm cho dân chúng lập bài vị trường sinh!

Một cái quy tắc chung nói xong cũng tiêu phí không ít thời gian, hơn nữa quần thần ngẫu nhiên đặt câu hỏi cùng kích động xen vào, đến khi lấy lại tinh thần thì cũng đã đến giữa trưa.

Hoàng Thượng sờ sờ bụng đói bẹp: “Đây là thái tử nghĩ ra được?”

Thái tử điện hạ: “Hồi bẩm phụ hoàng, đều không phải là nhi thần.”

Quần thần vãnh tai, không nghe nói thái tử gần đây có cái gì tân phụ tá a.

“Là Trấn Nam tướng quân phu nhân Ôn Luân cùng học sinh của hắn, tân án thủ Diêu Thanh.”