Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông

Chương 92: Hừng hực khí thế



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Rei

Beta: TrinhTrinh

Tân niên ngày đầu tiên, Ôn Luân không dậy nổi. Bởi vì buổi tối trừ tịch, Đại Hùng quấn quýt cậu đòi cho cậu “Tiền lì xì”, sau đó y cho rất nhiều, nhiều đến nỗi cậu thừa nhận không hết.

Bất quá, tân niên ngày đầu tiên, trừ bỏ đám vũ phu mỗi ngày phải làm khóa sớm ra, còn thật không có vài người sớm rời giường.

Không, phải nói là thật không có vài người ngủ nướng mới đúng.

Có lẽ bọn họ cũng có người ngủ nướng, nhưng mà chờ tới khi Ôn Luân thức, thì cả thôn dân cũng sớm đã thức dậy từ lâu rồi.

Hùng gia trong sương phòng bày mấy cái bàn, cơ hồ tất cả mọi người đều nhét ở bên trong, bố trí bàn chơi chiến kỳ. Cờ nhảy? Cờ nhảy quá nhược trí, chỉ thích hợp người mới học, bọn họ là người chơi cao cấp hơn.

Bên ngoài đám người kia còn đang chơi bản đơn giản hoá một đối một, bọn họ đã bắt đầu chơi ba đối ba đoàn chiến có được hay không!

Ôn Luân bưng bát, ăn mì sợi Đại Hùng nấu, nhìn “Chiến trường” thật lớn do hai cái bàn hợp lại kia.

Giáp phương: Thái công công, Tống Lâm, Tiểu Lục Tử

Ất phương: Diêu Thanh, Cổ quân sư, Thúy Liên

Người tham chiến hết sức chăm chú, người vây xem cũng là tập trung tinh thần.

Thời điểm Ôn Luân bắt đầu vây xem, tình hình chiến đấu đã lâm vào giằng co. Đang giằng co một hồi lâu sau, một chi kì binh đột nhiên xuất hiện ở tại phía sau giáp phương, đánh bất ngờ doanh địa, một phen hỏa thiêu sạch lương thảo. Chi binh này là từ Thúy Liên khống chế.

Cứ việc lúc này đây xung đột quy mô nhỏ, binh lực thủ hạ của Thúy Liên cũng dư không có mấy, nhưng mà đã đạt tới mục đích chiến lược, nhanh chóng co đầu rút cổ về đến hậu phương, lần nữa phát triển hậu cần.

Thái công công ba người vừa thấy vô pháp vãn hồi, nhanh chóng tập hợp tất cả lực lượng phát động tập kích. Kết quả lại bị Cổ quân sư ngăn trở. Diêu Thanh tập hợp lại tất cả binh lực trên tay, là người đầu tiên hạ tràng.

Nhưng mà bại cục bên phía Thái công công đã vô pháp vãn hồi. Lần nữa thành lập hệ thống hậu cần là cần thời gian rất lâu, mà bên phía Cổ quân sư hiển nhiên sẽ không cho bọn hắn thời gian.

Ôn Luân ngắm bên Thái công công còn một binh duy nhất, cũng uống xong ngụm mì canh cuối cùng.

Thúy Liên lúc này ngẩng đầu, vừa vặn thấy được, nhanh chóng tiến lên tiếp nhận bát không trên tay Ôn Luân. Một phen bận rộn sau, tất cả người Hùng gia quy củ mà đến chính đường xếp hàng. Ôn Luân cùng Đại Hùng cấp tiền mừng tuổi.

Quỳ xuống, dập đầu, nói lời cát tường, nhận tiền lì xì.

Ôn Luân cười một buổi chiều, cảm giác mình như là lão phật gia cao cao tại thượng, bất tri bất giác trong nhà thế nhưng cũng có nhiều người như vậy.

Sau bữa cơm chiều, Tống Lâm kêu Ôn Luân cùng Đại Hùng đến thư phòng, trên tay hồng bao thật dày: “Đây là hoàng thượng ban cho. Đây là hoàng hậu cấp. Đây là thái tử bên kia chia hoa hồng. Còn có Tiền đại nhân bên kia, phỏng chừng muốn trễ vài ngày mới có thể đến.”

Đại Tề Quốc chí tôn một nhà ba người cho ba cái hồng bao, khiến Ôn Luân cười mị ánh mắt. Có tiền nha!

Trong ổ chăn, Ôn Luân vỗ đùi Đại Hùng: “Mua đất đi!”

Đại Hùng cả cái đùi bị vỗ đến đau rát, tức phụ tuy rằng khí lực không lớn bằng y, dầu gì cũng là nam tử thành niên, thân thể khỏe mạnh, y ăn mặc lại ít, như vậy một bàn tay đáp xuống, cũng thật đủ đau.

Ôn Luân muốn mua chính là vài cái đỉnh núi bị rừng trúc bao trùm lân cận thôn, một là đốt than đá, thứ hai là hảo hảo quy hoạch một chút biển trúc, có rất nhiều giá trị kinh tế có thể khai phá.

Đất trong tám trăm dặm đại sơn là không đáng giá tiền, ba cái hồng bao trên tay chỉ cần tốn một cái là đủ rồi. Tiền dư lại, Ôn Luân hai tay đẩy cho Đại Hùng.

Đại Hùng lại lấy ra một khoản tiền đưa qua: “Còn cần tiền đầu tư.”

Đây là một số tiền lớn, so với tiền mua đất, còn gấp nhiều lần. Ôn Luân nghĩ nghĩ, nhận.

Rừng trúc là sinh tại hoang mạc, chỗ nào rừng trúc mò tới, cơ hồ là nhìn không tới thực vật khác, động vật cũng rất ít. Nhưng mà sinh vật có thể ở trong rừng trúc sinh trưởng…

“Trong rừng trúc có rắn sao?” Muốn phát triển, đầu tiên phải bài trừ nguy hiểm.

Đại Hùng khẳng định gật đầu: “Có, có độc xà rất độc.”

Trúc diệp thanh sao? Ôn Luân gật gật đầu: “Vậy phải diệt toàn bộ rắn. Đầu xuân xuống núi đặt lưới đánh cá.” Từng mảnh từng mảnh vây, lại cẩn thận một chút, không sợ làm không sạch sẽ, nhiều nhất hiệu suất thấp một chút, “Có trúc thử sao?” (theo tìm hiểu thì em ý còn được gọi là dúi má đào, to cỡ 1 con chó nhỏ hoặc 1 con mèo)

Đại Hùng vẫn gật đầu khẳng định: “Có, bất quá rất khó bắt.” Tức phụ thật giỏi, ngay cả trúc thử cũng biết.

“Ân.” Có là được. Trên núi có thể dưỡng thịt ăn quá ít, chỉ có gà, ngay cả con vịt cũng không có. Dư lại muốn ăn thịt, chính là lên núi đánh món ăn thôn quê, hoặc xuống núi mua trong thị trấn. Trúc thử rất tốt, tuy rằng không cách nào so với đầu heo, nhưng mà dễ dàng dưỡng béo, da lông cũng tốt, nghe nói thịt cũng ăn thật ngon.

Trong rừng trúc còn có sâu tre cùng nấm tre. Ôn Luân đối ăn sâu có chướng ngại, nhưng mà đối đem sâu bán cho người khác ăn thì một chút chướng ngại cũng không có. Nấm tre càng tốt, tuyệt đối là sơn trân chi nhất. Đáng tiếc kỹ năng chuyên nghiệp của mình không qua cửa, nếu không ngược lại có thể nghiên cứu một chút làm nhân công nuôi dưỡng nấm tre. Thôi, từng chút đến đi.

Chờ Ôn Luân cùng Đại Hùng oa ở trong phòng, thảo luận quy hoạch rừng trúc ra hình dáng đại khái xong sau, qua tết của Tiền đại nhân cũng lững thững đến muộn.

Tiền đại nhân không đưa tiền, mà là vài xe đồ ăn xanh non. Tuy rằng dọc theo đường đi đã hết sức duy trì, nhưng mà tới khi vận đến trên núi, vẫn là có chút ủ rũ. Ôn Luân một chút cũng không thèm để ý. Mùa đông rất khó ăn được rau xanh. Hiện tại có mới mẻ rau dưa đưa đến miệng, trừ bỏ mầm đậu cũng chỉ có mầm đậu. (giá đó =)))

Quà tết là Tống Lâm mang theo Đại Uông cùng Nhị Uông kéo hai xe mới vận xong. Ôn Luân không nhìn ánh mắt của các thôn dân, keo kiệt mà lưu trữ nhà mình ăn. Nhà bọn họ nhân khẩu nhiều, vườn trà bên kia một nhà cũng phân một ít rau xanh.

Ôn Luân nhìn rau dưa, quyết định đốt thủy tinh, xây đại lều!

Bản thân không biết đốt thủy tinh không sao, Ôn Luân trực tiếp đề bút viết thư cho hoàng hậu. Ma Ma của một quốc gia, trên tay hoàng hậu quyền lực to lớn, trên tay hoàng hậu nhiều tiền nhiều tích. Cậu cũng không tin thôn trang chỗ nào cũng có suối nước nóng, có thể trồng rau dưa quanh năm.

Trên thực tế, trải qua Thái công công miêu tả, cho dù là thôn trang suối nước nóng muốn tại mùa đông trồng rau dưa trái mùa, phí tổn cũng rất cao.

Ôn Luân cũng chỉ nhớ một chút đại khái về việc đốt thủy tinh, cầm một phong thư dày, trịnh trọng giao cho Tống Lâm.

Tống Lâm mệt đến độ muốn trắng dã cái bụng. Năm mới còn có thể để cho người yên tĩnh hay không? Oán giận nuốt về bụng, Tống Lâm cầm lên phong thư, để trong hộp gỗ, thừa dịp tuyết không rơi liền chạy xuống chân núi.

Đại niên ngày đầu vừa qua khỏi, bên trong kinh đã náo nhiệt vô cùng. Vẫn là đi thân phỏng hữu, chính là đề tài tất cả đều tập trung ở trận đấu sắp mở.

Đấu vòng loại chỉ có người dự thi phải đóng phí báo danh, quan khán là miễn phí. Hơn nữa đấu vòng loại người xem nhiều nhất, buổi diễn nhiều nhất. Rất nhiều người trong ngày thường bận với sinh kế, giờ phút này tha gia mang khẩu mà lại đây vây xem, hiểu biết một chút trò chơi mới gần đây ở trong kinh thành nóng sốt là như thế nào.

Này vừa thấy, đại nhân tạm thời không nói đến, tiểu hài tử tất cả đều trầm mê vào, nâng đầu hai mắt sáng trông suốt mà chớp nhìn cha mẹ.

Bên cạnh sân đấu, còn dựng một lều bán đồ chơi. Giá cả các loại món đồ chơi, đặc biệt viết lên một tấm bảng đặt bên cạnh lều.

Trước lều, rất nhanh cũng sắp xếp thành hàng dài.

Kinh thành nhân khẩu nhiều, cho dù là đấu vòng loại, một ngày thời gian cũng không đủ quyết xuất trăm cường.

Buổi tối, hoàng hậu bãi gia yến. Cũng không có người khác, một nhà bốn miệng vây quanh bàn ăn cơm. Tiểu công chúa còn nhỏ, ăn cơm xong mí mắt không giữ quy tắc đánh nhau, bị bà vú ôm đi ngủ.

Hoàng hậu nhìn nhi tử, nói thẳng: “Kiếm bao nhiêu tiền?”

Hoàng Thượng cả kinh. Tức phụ mình đây là đánh chủ ý lên tiểu kim khố của con mình sao?

“Hồi bẩm mẫu hậu, khoản hôm nay còn chưa công tác thống kê ra.” Thái tử ngay thẳng trả lời, thuận tiện báo cáo phí báo danh trước thu được cùng lợi nhuận bán đồ chơi.

“Vốn lẫn lãi?”

“Lãi ròng.”

Hoàng Thượng chớp mắt, tay cầm tiền lì xì chuẩn bị đưa cho thái tử tự nhiên thu trở về: “Thái tử lớn, sẽ tự mình kiếm tiền. Tiền lì xì trẫm không…”

Hoàng hậu ánh mắt đảo qua: “Hửm?”

Hoàng Thượng đem tiền lì xì đưa cho thái tử.

Hoàng hậu đi theo đem tiền lì xì cho thái tử.

Thái tử đem một đại bao đẩy đến trước hai người, ý bảo đây là lễ vật tân niên cho bọn họ

Đại bao hồng sắc căng phồng, nhìn không ra bên trong là cái gì, cầm trên tay thấy mềm mại.

Hoàng Thượng còn đang suy đoán rốt cuộc bên trong là cái gì, hoàng hậu đã hai ba cái mở ra.

Hoàng Thượng: “Đây là cái gì?”

Thái tử: “Rối tân lang phụ hoàng cùng tân nương mẫu hậu.”

Rối làm công tinh tế, tuy rằng nhỏ, nhưng mà trên người tài liệu thập phần khảo cứu, các loại tơ vàng ngân tuyến châu báu được khảm, quả thực xa hoa.

Hoàng hậu yêu thích không buông tay.

Hoàng Thượng: trẫm mới không phải nhóc lên ba đâu!

Chờ kinh thành trận đấu trò chơi lần thứ nhất chấm dứt, tiết nguyên tiêu đã đi qua, tuyết cũng tan.

Nhưng sơn vẫn phong. Vài vị thôn trưởng thôn cách vách lần thứ hai dắt tay nhau đến.

Một năm trước, bọn họ nghe theo thôn trưởng Đại Trà thôn đề nghị, ngày cũng qua tốt hơn trước, năm nay tân niên lần thứ hai dắt tay nhau tới lấy kinh.

Thôn trưởng Đại Trà thôn chỉ đề nghị có bốn chữ: “Học chữ, học nghề.”

Học nghề là chuyện tất cả người miền núi vẫn luôn hướng tới. Đầu năm nay có thể bái sư phụ học kỹ thuật, đừng nói là người miền núi, chính là dưới chân núi trong thôn trấn dân chúng bình dân, cũng là chuyện tốt ai cũng hướng tới. Nhưng người có kỹ thuật chỉ nhiều như vậy, chỗ nào có rảnh mang theo nhiều đồ đệ như vậy đâu? Về phần học chữ càng khó, trên núi trừ bỏ mùa đông ở Đại Trà thôn, nhà ai có điều kiện đưa hài tử đi đọc sách?

Năm trước ngược lại là nói trà trang xây xong, sẽ mở tư thục, nhưng trà trang chỗ nào là trong thời gian ngắn có thể xây xong?

Vài thôn trưởng mày ủ mặt ê đi trở về.

Đại Trà thôn thôn trưởng tiễn người xuất môn, lặng lẽ kéo thôn trưởng Đổng gia thôn lân cận, vứt cho một ánh mắt ra hiệu.

Đổng thôn trưởng sau khi trở về, ngày hôm sau lại sớm đến, còn chưa hỏi ra miệng, đã bị đưa đến Hùng gia.

Triệu Tứ quản gia đứng ở ngoài phòng, xa xa chỉ vào cái rừng trúc kia: “Mua.”

Đổng thôn trưởng hung hăng gật đầu: “Bán!” [R: mua bán bánh mì hả =))))))]

Sau đó hai người đối với mua cái gì địa phương, mua nhiều ít đất, bao nhiêu tiền, tiến hành thảo luận kịch liệt. Chờ đến quyết định ra, sắc trời đã tối, Đổng thôn trưởng tại Hùng gia ở một đêm.

Đổng thôn trưởng bị ép đi tắm rửa, thay đổi một thân quần áo cũ của người khác, ăn một chén lớn dưa chua thịt bánh chẻo, uống một chén lớn canh thịt dê, buổi tối ngủ trên kháng ấm áp, gối đầu mềm mềm, đắp chăn dày.

Ngày hôm sau, Đổng thôn trưởng thay quần áo mà hôm qua mình mang đến. Quần áo được giặt sạch sẽ, may vá tốt, ngay cả mũ đai lưng giầy đều hong khô ấm áp.

Đổng thôn trưởng đi ra Đại Trà thôn, nắm thật chặt trong ngực hai cái bánh mì loại lớn thơm ngào ngạt, còn có một bình nứt da cao, quay đầu lại nhìn thoáng qua Hùng gia đại viện, nhìn không tới, cảm thán: “Đây mới là ngày mà người sống.” Năm nay phấn đấu một phen, chờ thời điểm tết năm sau, hắn tối thiểu cũng làm cho người một nhà ăn một bàn bánh chẻo dưa chua thịt mới được.

___________________________________________________

TRÚC THỬ: (DÚI MÁ ĐÀO)

tải xuống