Y Tá Nhỏ Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 10: Đến một nơi xa



Sáng hôm sau, bữa sáng của hai người khá yên ắng. Diệp Lan Vy đưa ánh mắt thăm dò nhìn về phía Mặc Kính Đình, cô chú ý đến từng động tác cũng như phong thái của hắn rồi thầm nói.

"Anh ta có phải là đàn ông không? Ăn uống còn từ tốn và nết na hơn cả mình. Anh ta chỉ ngồi một chỗ mà đã soái như vậy, sau này khỏi bệnh rồi chắc chắn sẽ là mục tiêu của phụ nữ toàn thành phố. Thế nên bây giờ anh còn chưa phải của ai thì cho tôi ngắm trước nhé!"

"Này cô!"

"Hả?"

 "Cô cứ nhìn như vậy tôi không nuốt trôi được."

  "Tôi... tôi đâu có nhìn anh."

 Diệp Lan Vy chống chế trả lời rồi ăn vội thức ăn của mình. Trong đầu cô vẫn thầm ngẫm nghĩ. "Yêu nghiệt thật đấy! Mình bị anh ta mê hoặc từ khi nào thế nhỉ? Cứ không dứt ra được khỏi nhan sắc của anh ta."

Sau bữa ăn, Mặc Kính Đình định trở về phòng thì liền bị Lan Vy giữ lại. Hắn nhíu mày nhìn cô. Không phải thường ngày cuối tuần đều được nghỉ ngơi sao? Cô ta định giở trò gì nữa đây?

  "Anh định về phòng sao?"

  "Vậy cô nói xem không về phòng thì làm gì?"

  "Hôm nay tôi muốn đưa anh đến một nơi."

  "Ra ngoài?"

  "Đúng vậy."

  "Tôi có nói là sẽ ra ngoài sao?"

  "Anh không được quyền phản đối."

Nói rồi, Diệp Lan Vy quay sang liếc mắt nhìn Lưu quản gia như ra hiệu, ông ta hiểu ý liền vẫy vẫy tay gọi hai vệ sĩ bước vào đẩy xe của Mặc Kính Đình lên xe. Mặc Kính Đình không hiểu cô muốn đưa hắn đi đâu, tuy là hắn đã làm theo ý cô tập luyện và rời khỏi căn phòng âm u kia. Nhưng thế giới bên ngoài đã ba năm rồi hắn chưa từng bước chân đến, một cảm giác hoang mang dâng lên làm hắn phát hoảng hỏi.

  "Các người muốn đưa tôi đi đâu? Tôi nói tôi không muốn đi các người không nghe thấy sao?"

  Diệp Lan Vy bước vào xe ngồi cạnh hắn đưa ánh mắt tinh nghịch nhìn hắn trấn an.

  "Yên tâm, tôi không giết người phi tang xác đâu mà anh sợ. Tôi chỉ muốn đưa anh đến một nơi, đảm bảo anh sẽ thích."

"Rốt cuộc tôi là chủ của cô hay cô là chủ của tôi hả?"

  "Đương nhiên anh là chủ của tôi rồi. Nhưng anh nên nhớ rõ một điều rằng, tôi là bác sĩ điều trị cho anh, bệnh nhân muốn nhanh khỏi bệnh thì cần nghe theo lời bác sĩ."

 Nói rồi Lan Vy nhìn về phía tài xế trước mặt lên tiếng gọi.

  "Bác tài, chúng ta đi thôi."

 Không quan tâm đến lời Mặc Kính Đình và thái độ không hài lòng của anh ta, Diệp Lan Vy bật nhạc rồi cho tai nghe vào tai mình tận hưởng. Nhìn thái độ của cô mà ai kia thầm tức giận đến mức nghẹn lời, cô gái này từ khi nào tự cho mình cái quyền quyết định mọi chuyện như vậy chứ!

Xe chạy xuyên qua nhiều con đường khá xa, đã ba năm rồi hắn mới bước chân ra bên ngoài. Thành phố bây giờ thay đổi nhiều đến thế sao? Mãi nghĩ chuyện xưa đến khi Mặc Kính Đình nhìn ra bên ngoài thấy xe đang dần rời khỏi trung tâm thành phố. Hắn nhíu mày quay sang nhìn cô hỏi.

  "Cô đưa tôi đi đâu vậy?"

 "Xuỵt... đến nơi rồi anh sẽ biết thôi. Yên tâm, tôi không mang anh đi bán sang biên giới đâu mà sợ."

  "Tôi nghĩ cô cũng không có cái gan đó đâu."

  Diệp Lan Vy không nói gì đưa mắt lườm hắn một cái rồi lại tiếp tục nghe nhạc của mình. Xe rời khỏi trung tâm thành phố rồi dừng lại trước mái ấm tình thương Thiên Thần. Mặc Kính Đình nhìn cô khó hiểu hỏi.

  "Chúng ta đến đây làm gì?"

"Vào đi rồi biết."

  Diệp Lan Vy đẩy xe lăn cho Mặc Kính Đình. Vừa bước vào bên trong khuôn viên, rất nhiều những đứa trẻ khi nhìn thấy Lan Vy đã mừng rỡ reo lên rồi chạy ùa đến.

  "Chị Vy Vy! Chị Vy Vy về rồi!"

 Tất cả bọn trẻ chạy ùa về phía cô vô cùng mừng rỡ. Diệp Lan Vy cũng giống như bọn trẻ gương mặt cô tươi tắn tràn ngập hạnh phúc khi nhìn thấy bọn trẻ. Cô ngồi khụy gối xuống ôm lấy các em, xoa đầu nựng nịu từng đứa trẻ một. Cô vui vẻ hỏi.

  "Các em có khỏe không? Có nhớ chị không?"

"Có ạ!"

  Tất cả các em đều đồng thanh lên tiếng trả lời cô. Mặc Kính Đình nhìn bọn trẻ từ trai đến gái thay nhau vây lấy ôm cô, bổng sắc mặt hắn chợt trở nên lạnh băng như muốn giết người vậy. Cô gái này ai cũng ôm như vậy sao? Cô ta không biết nam nữ khác biệt à. Không chịu được cảnh này, hắn ngồi trên xe lăn khẽ hằn giọng. Bọn trẻ nghe tiếng người lạ liền im bặt quay sang nhìn hắn. Gương mặt lạnh của hắn đã thành công doạ bọn trẻ khiếp sợ. Một cậu bé khoảng chừng ba bốn tuổi liền sà vào lòng Lan Vy lí nhí.

  "Chị Vy Vy, người này là ai? Trông đáng sợ quá!"

Ánh mắt Mặc Kính Đình nhìn cậu bé đầy vẻ tức giận. Thằng nhóc này mới tí tuổi đầu mà đã cơ hội như vậy, hắn trông đáng sợ lắm sao? Rõ ràng là đang cố tình muốn được cô ấy ôm ấp mà. Diệp Lan Vy quay sang nhìn Mặc Kính Đình, thấy sắc mặt anh ta không mấy tốt liền dùng tay đánh nhẹ vào gối anh như nhắc nhở nói.

  "Anh đang làm bọn trẻ sợ đấy!"

"Tôi đã làm gì sao?"

"Anh có biết biểu cảm hiện giờ trên mặt anh giống như đang muốn giết người không? Trẻ con không thích như vậy đâu."

"Tại sao tôi phải quan tâm bọn nhóc này thích gì? Liên quan gì đến tôi? Vô vị."

"Anh..."

  "Vy Vy, con về rồi sao?"

  Sơ Bạch Vân từ bên trong bước ra với nụ cười niềm nở, theo sau bà còn có mấy em nhỏ khác nhìn cô bằng ánh mắt vui mừng. Lan Vy nở nụ cười tươi bước vội đến ôm lấy sơ Bạch Vân, khóe mắt cô đỏ hòe. Như sợ nước mắt trào ra cô vội ngước mắt lên chớp chớp mấy cái để nước mắt chảy ngược vào trong, cô hỏi.

 "Sơ, con về rồi. Mấy tháng nay Sơ và mọi người có khỏe không ạ?"

"Sơ và mọi người đều khỏe. À đúng rồi Trạch Nam cũng vừa về đấy."