Y Tá Nhỏ Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 12: Cô đã yêu bao giờ chưa



Diệp Lan Vy vội chạy tìm kiếm xung quanh nhưng chẳng thấy bóng dáng Mặc Kính Đình đâu. Lòng cô như lửa đốt bước đến hỏi thăm từng người một, nhưng câu trả lời của mọi người chỉ một câu "không thấy". Nhìn sắc mặt đầy lo lắng của Lan Vy, Dư Trạch Nam vội hỏi.

 "Có chuyện gì vậy Vy Vy?"

 "Anh có nhìn thấy Mặc thiếu gia đâu không?"

 "Chẳng phải lúc nãy anh ta vẫn ở đây sao?"

  "Không hay rồi, em phải đi tìm anh ấy. Anh ấy mà xảy ra chuyện gì thì cái mạng nhỏ của em tiêu mất."

  "Anh tìm cùng em."

Diệp Lan Vy nhìn Dư Trạch Nam nhẹ gật đầu rồi nhanh chóng chạy đi tìm. Ở bên cạnh bờ hồ, Mặc Kính Đình vẫn đang trầm ngâm thả hồn theo mây gió. Nơi đây cũng khá yên tĩnh đấy chứ! Khung cảnh cũng rất trong lành, thảo nào cô gái nghịch ngợm kia lại thích nơi này như vậy. Chợt nhận ra điều gì đó không đúng, Mặc Kính Đình chợt nhíu mày khẽ lẩm bẩm.

  "Sao đột nhiên lại nghĩ đến cô ấy chứ! Con người vô lương tâm đó đưa mình đến đây liền bỏ mặc mình vui vẻ với người đàn ông khác. Phụ nữ là người không có trái tim sao?"

 "Thiếu gia."

 Mặc Kính Đình quay mặt lại nhìn, thấy Vũ Ninh đang đứng khom người trước mặt mình thì chậm rãi lên tiếng nhàn nhạt.

  "Sao cậu lại đến đây?"

  "Tôi lo thiếu gia sẽ gặp nguy hiểm nên đã theo sau cậu đến đây."

  "Không ai phát hiện chứ?"

  "Không có."

  "Tôi không sao, chỉ là quá lâu không ra ngoài có chút bở ngỡ, cậu không cần quá lo lắng. Mọi việc ở công ty thế nào, vẫn ổn chứ?"

  "Vẫn ổn ạ. Phu nhân điều hành rất tốt, thiếu gia không định trở lại công ty sao?"

  Mặc Kính Đình trầm ngâm khá lâu, hắn không phải kẻ lười nhác mà bỏ mặc mẹ mình chống chọi lại với sóng gió ngoài kia. Tuy đôi chân hắn đã đi lại được nhưng vẫn chưa thật sự khỏi, hắn cần thêm thời gian để phục hồi. Việc ở công ty tuy là hắn không dự, nhưng vẫn biết có một số người nhân lúc hắn suy sụp tinh thần đã âm thầm kéo bè kéo phải ý đồ muốn chiếm đoạt Mặc thị. Hắn cần thời gian để thu thập bằng chứng, và sẽ cho bọn người ăn cháo đá bát kia một bài học đắt giá.

 "Vẫn chưa phải lúc. Cậu và Từ Ân phải hỗ trợ mẹ tôi thật tốt biết chưa?"

  "Tôi biết rồi thiếu gia."

 "Mặc thiếu gia! Anh ở đâu?"

Nghe tiếng gọi của Diệp Lan Vy, Mặc Kính Đình quay sang nhìn Vũ Ninh nói.

  "Cậu mau trở về đi, đừng để cô ấy phát hiện."

"Vâng, thiếu gia."

  Vũ Ninh vừa rời khỏi, Mặc Kính Đình lại trở lại sắc mặt ưu tư lúc nãy ngồi im lặng nhìn ra mặt hồ mênh mong. Hắn điều khiển xe lăn đến gần bờ hồ hơn, Lan Vy từ xa nhìn thấy xe lăn của hắn đang chầm chậm tiến về phía bờ sông thì hốt hoảng. "Có phải anh ta đang nghĩ quẩn không?" Trong đầu cô chỉ nghĩ được có vậy, cô vội vã vừa chạy về phía hắn vừa gọi lớn.

"Kính Đình! Anh không được làm chuyện dại dột. Kính Đình... Anh có nghe tôi nói không?"

 "Cô gái này đang nói linh tinh gì vậy?"

Diệp Lan Vy chạy vội đến kéo nhanh xe lăn của Mặc Kính Đình về phía mình. Vừa thở hỗn hển vì mệt cô vừa bực tức lên tiếng.

  "Anh đang làm gì thế? Anh có biết ra đây một mình rất nguy hiểm không?"

 "Tôi mới là người nên hỏi cô câu đó đấy, cô đang làm gì vậy? Cô có biết đang làm phiền tôi ngắm cảnh không?"

  "Anh... Không phải anh muốn..."

"Cô nghĩ tôi muốn tự tử sao? Trí tưởng tượng của cô cũng phong phú quá đấy!"

 Diệp Lan Vy cảm thấy sượng trân người khi nghe câu nói của Mặc Kính Đình. Cô chẳng qua là lo lắng cho anh ta thôi mà, anh ta có cần vã mặt mình một cái mạnh như vậy không? Đúng là vô lương tâm mà.

  "Anh không có suy nghĩ đó thì tốt rồi. Nhưng sao anh lại ra đây vậy?"

"Chẳng lẽ tôi phải ở lại đó nhìn cô và anh chàng họ Dư kia liếc mắt đưa tình sao? Tôi không có sở thích làm kì đà cản mũi đâu."

  "Anh nghĩ đi đâu vậy, tôi và anh Trạch Nam chỉ là bạn bè cùng lớn lên mà thôi."

  "Anh Trạch Nam??? Gọi cũng thân mật ghê nhỉ?"

  Mặc Kính Đình bỏ lại một câu rồi điều khiển xe đi dọc theo bờ hồ. Diệp Lan Vy vẫn đứng ngơ người trước câu nói của hắn, cô khẽ lẩm bẩm.

  "Anh ta bị gì vậy? Này anh đi đâu đấy, đợi tôi."

  Mặc Kính Đình điều khiển xe đi dọc theo bờ hồ, đến một tán cây rộng mát mẻ hắn chậm rãi dừng lại. Nhìn đôi thiên nga trắng đang bơi lội dưới hồ, khuôn mặt hắn lại lộ rõ nét đăm chiêu. Diệp Lan Vy bước đến gần hắn, nhìn sắc mặt hắn cô khẽ hỏi.

  "Anh không vui sao?"

  Mặc Kính Đình trầm ngâm khá lâu chậm rãi lên tiếng.

  "Ba năm rồi, đây là lần đầu tiên tôi đi đến một nơi xa như vậy."

  "Tôi biết anh đã trải qua khoảng thời gian vô cùng khủng khiếp, nhưng tất cả đã là quá khứ. Anh nên hướng về tương lai, đừng sống mãi trong quá khứ đau buồn như thế."

 "Cô không phải là người trải qua nên cô không hiểu được, cho nên cô nói nghe rất dễ dàng."

 Lan Vy bước đến trước mặt hắn, khụy gối ngồi xuống nhìn hắn khẽ nói.

 "Đương nhiên tôi biết người ngoài cuộc sẽ không thể hiểu hết nổi đau của người trong cuộc. Nhưng cũng chính người ngoài cuộc sẽ sáng suốt hơn người trong cuộc. Tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu, nếu người ta đã dứt áo ra đi thì dù cho anh có đau khổ hay bi lụy thế nào họ cũng không quay lại. Có chăng họ chỉ quay lại nhìn anh bằng ánh mắt thương hại, đường đường là đại thiếu gia của Mặc gia danh tiếng như anh cần sự thương hại ấy sao?"

  "Cô đã yêu bao giờ chưa?"

  "Tôi..."

  Nhìn sắc mặt của Lan Vy, Mặc Kính Đình khẽ nhếch môi cười mỉa nói.

  "Chưa có được một mảnh tình vắt vai mà cô nói cứ như mình là người từng trải vậy."

  "Anh đừng vội cười những người chưa từng biết yêu như tôi, ít ra tôi cũng có cuộc sống tự do tự tại. Còn anh, yêu đương cho lắm rồi cuối cùng chỉ nhận lấy đau thương đấy thôi."

  Lan Vy mãi nói mà không chú ý, ánh mắt như muốn giết người của Mặc Kính Đình đang nhìn về phía cô. Nhận thấy như mình lỡ lời cô vội nở nụ cười thương mại.

  "Tôi... đùa thôi, anh đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đáng sợ ấy nữa."

  "Quản tốt cái miệng của cô."