Y Tá Nhỏ Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 28: Đuổi khách



Mặc Kính Đình đưa mắt lườm Tống Từ Liêm, nhưng trong lòng lại bị những câu nói của Từ Liêm làm dao động. Chính bản thân anh cũng chưa hiểu được vì sao lại dung túng cho cô hết lần này đến lần khác, từ khi cô đến thì tất cả những rào chắn mà anh tạo ra đều bị cô phá bỏ. Càng ngày anh càng quen dần với sự có mặt của cô trong cuộc đời mình, chẳng lẽ mình thích cô ấy thật sao? Tống Từ Liêm thấy Mặc Kính Đình rơi vào trầm lặng, cũng không ngại làm quân sư mà nói tiếp.

“Người trong cuộc đương nhiên sẽ không sáng suốt bằng người ngoài cuộc. Tôi nói cậu nghĩ thử xem, ba năm qua có bất kỳ người phụ nữ nào đến gần cậu được không? Hoặc là có người nào cậu nhường nhịn như với cô ấy không? Vì sao cậu luôn khoan nhượng với cô gái này? Vì sao cô ấy nhiều lần làm trái ý cậu mà cậu vẫn bỏ qua? Nếu không phải đặc biệt để tâm đến cô ấy thì sao cậu lại dung túng cho cô ấy nhiều như vậy?”

“Cậu đã thật lòng với ai bao giờ đâu, nói cứ như cậu là người từng trải lắm vậy. Đến rung động đầu tiên cậu còn chưa biết mà cứ nói như thể chuyên gia vậy.”

“Này cậu đừng xem thường quân sư như vậy chứ! Tuy là tôi chưa thật lòng với cô gái nào, nhưng tôi cũng biết thế nào là thích một người thật lòng, cậu đừng có mà nhìn bề ngoài rồi đánh giá tôi.”

Tống Từ Liêm vắt chéo chân ngồi trên sofa vẻ rất tự tin về bản thân mình. Mặc Kính Đình chợt chú ý đến chiếc giầy của hắn rồi khẽ cười nói.

“Vậy hôm nay quân sư đã gặp phải chuyện gì sao? Đến giầy cũng rách thế kia!”

Nghe Mặc Kính Đình nhắc đến giầy, hắn đưa mắt nhìn xuống mà không khỏi tức giận.

“Đừng nhắc nữa, hôm nay đúng là một ngày xui xẻo của tôi đấy. Mặc Kính Đình tôi hỏi cậu, cậu thấy tôi thế nào? Có phải rất đẹp trai lại còn phong độ không?”

“Thì sao?” Mặc Kính Đình khó hiểu hỏi.

“Thế mà hôm nay lại có người không biết thưởng thức cái đẹp lại ra tay đánh tôi đấy! Cậu nghĩ có tức không chứ!”

“Ai lại dám ra tay đánh Tống đại thiếu gia vậy? Tôi hiểu kỳ thật đấy!”

“Là một cô gái à không, phải nói là sư tử Hà Đông. Mà nói như vậy cũng không đúng, tôi thấy sư tử còn hiền hơn cô ta. Cô ta là một sinh vật gì đó rất ghê gớm trên thế giới này đấy.”

Nghe Tống Từ Liêm nói Mặc Kính Đình thật sự có chút ngạc nhiên. Tống Từ Liêm xưa nay vốn là một tay sát gái nổi tiếng, hầu như các cô nàng xinh đẹp đều bị hắn hớp hồn. Hôm nay bị phụ nữ đánh đúng là chuyện lạ đấy.

“Sao vậy, cậu cắm sừng cô ta nên bị cô ta đánh à?”

“Làm gì có chuyện đó chứ! Phụ nữ đến với tôi đều biết thỏa thuận là không được ghen, làm gì có chuyện biết tôi có người khác mà đánh tôi chứ!”

“Vậy vì sao cậu bị đánh?”

“Trưa nay mẹ tôi hẹn đến nhà hàng ăn cơm. ôi vô tình đụng cô ta, tôi có lòng tốt sợ cô ta ngã nên đã đỡ cô ta, vậy mà cô ta lại cho rằng tôi có ý trêu đùa cô ấy. Chẳng những thế còn nói tôi là tên biến thái rồi ra tay đánh tôi nữa chứ! Cậu thấy có tức không?”

Mặc Kính Đình nghe Tống Từ Liêm nói mà phì cười, thì ra cũng có người miễn dịch với lời ngon tiếng ngọt và nhan sắc của cậu ấy cơ đấy.

“Cậu còn cười tôi sao? Tôi thê thảm thế này cậu còn cười được sao?”

“Sao tôi không thể cười? Cậu bị đánh nào phải tôi bị đánh chứ!”

“Cậu đúng là không có tình người mà, bạn thân của cậu bị đánh đấy! Sao cậu có thể thản nhiên như vậy chứ?”

“Kể ra cô gái đó cũng khá đấy chứ! Vậy mà không bị cậu mê hoặc, mắt cô ta cũng rất tin tường.”

“Cậu đang đánh giá cao kẻ địch và hạ thấp đồng đội đấy! Mà nghĩ cũng ức thật, mình vừa soái vừa nam tính ngút trời thế này mà cô ta không thích, còn dám ra tay đánh mình. Cô ta không thấy đường sao? Hay cô ta không biết phân biệt cái đẹp nhỉ!”

“Cậu không thấy cậu quá đề cao bản thân sao? Nếu cậu thật sự tốt thế thì sao cô gái kia lại không thích chứ?”

“Cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai đây? Chẳng lẽ tôi chạy đi tìm cô ta mà hỏi à? Làm tôi mất hết tâm trạng ăn uống rồi bùm hẹn với mẹ tôi luôn.”

“Vậy hôm nay cậu chạy đến đây là để lôi tôi ra xã giận à? Tôi là thùng rác của cậu sao?”

Tống Từ Liêm thay đổi sắc mặt bước đến ngồi cạnh Mặc Kính Đình, đưa tay bóp chân cho anh rồi thư thả nói.

“Nào dám chứ, tôi nghe nói cậu xuất viện nên đến xem cậu thật sự khỏe chưa thôi mà. Sẵn tiện… muốn mời y tá nhỏ của cậu đi ăn.”

“Tống Từ Liêm…”

Sắc mặt Mặc Kính Đình vô cùng khó coi khi nghe Tống Từ Liêm muốn đưa Lan Vy đi ăn. Anh quát lớn tên của Tống Từ Liêm làm hắn giật nảy mình ngừng động tác. Tống Từ Liêm đưa mắt nhìn Mặc Kính Đình uất ức nói.

“Chỉ muốn mượn người của cậu một chút thôi, làm gì mà quát tôi ghê thế? Người ta làm y tá cho cậu, chứ đã là vợ cậu đâu mà tôi không được mọi mời? Cậu thích y tá nhỏ thật rồi sao? Quên Lạc Dao rồi à?”

Tống Từ Liêm chú ý đến sắc mặt Mặc Kính Đình. Anh im lặng khá lâu rồi lại nhìn về phía Tống Từ Liêm bình thản nói.

“Thứ không thuộc về mình, niếu kéo thì được gì chứ!”

“Có phải cậu không thế Kính Đình? Có phải tôi vừa nghe nhầm rồi không? Ai khai nảo cho cậu thế?”

Tống Từ Liêm ngạc nhiên đến mức mắt chữ A mồm chữ O. Trước đây nếu như ai đó lỡ miệng nhắc đến Lạc Dao hắn ta nếu giết người đó được thì cũng giết luôn rồi. Vậy mà hôm nay hắn cố tình nhắc đến xem phản ứng của tên ác ma này thế nào, kết quả hắn bình thản trả lời như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy. Ai lại có thể thay đổi suy nghĩ của tên ác ma này vậy? Đúng là khó tin mà.

“Muốn biết lắm sao? Tôi cứ không nói đấy! Tôi mệt rồi, cậu mau biến đi cho tôi nghỉ ngơi.”. Bạn‎ đang‎ đọc‎ 𝑡𝘳u𝘺ện‎ 𝑡ại‎ --‎ T𝑅Ù𝑀‎ T𝑅UYỆN﹒𝒱N‎ --

“Cậu được lắm Mặc Kính Đình, hôm nay còn biết dùng trò này với tôi. Được, vậy tôi tìm y tá nhỏ đi ăn trò chuyện vung đắp tình cảm.”

“Cậu dám!”

“Sao tôi lại không dám?”

“Cậu mà dám đi tìm cô ấy tôi đánh gãy chân cậu.”

“Tôi sợ quá đấy! Có giỏi bước xuống giường đánh tôi xem nào.”

Tống Từ Liêm bước đến cửa đứng nhìn Mặc Kính Đình đầy vẻ thách thức. Mặc Kính Đình không nói thêm gì trực tiếp cầm điện thoại lên gọi cho ai đó, anh đưa ánh mắt nhìn Tống Từ Liêm nhếch môi cười đắc thắng.

“Bác gái, Từ Liêm đang ở chỗ cháu ạ!”

Chỉ vỏn vẹn một câu, Tống Từ Liêm đang cười đắc thắng bỗng nhiên trở nên ảo não. Chợt điện thoại trong túi của Từ Liêm vang lên, không cần xem cũng biết là ai gọi đến. Ánh mắt trách móc của Tống Từ Liêm nhìn về phía Mặc Kính Đình rồi ủ dột bắt máy.

“Con nghe đây mẹ.”

“Tiểu Liêm con hay lắm, về nhà ngay cho mẹ.”

“Con về ngay đây!”

Cúp điện thoại, Tống Từ Liêm đưa mắt lườm Mặc Kính Đình nói.

“Cậu đợi đấy!”