Y Tá Nhỏ Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 43: Dỗ dành



Lạc Dao vội bấm vào hình ảnh báo chí đã đăng. Cô phóng to hết cỡ để xem người phụ nữ trong lòng Mặc Kính Đình là ai. Nhưng vì cô nằm gục mặt vào mà tóc lại che đi gương mặt nên Lạc Dao không thể biết được người đó là ai.

Cô ta thất thần ngồi dựa vào ghế, bao nhiêu năm trôi qua như vậy cô vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện của ba năm trước. Chỉ vì muốn dành lấy vị trí ngôi sao hạng A mà cô đã đành lòng phủi sạch quan hệ với người mình yêu khi anh ấy đang gặp nạn. Hại anh ấy phải sống trong địa của cuộc đời suốt mấy năm qua. Giờ đây khi thấy anh lành lặn bên người con gái khác, bản thân cô lấy quyền gì mà ganh tị đây!

Lạc Hướng Quang bước xuống nhà nhìn thấy con gái đang thất thần ngồi trên ghế, ông bước đến ngồi đối diện lên tiếng hỏi.

“Dao Dao, con sao vậy?”

Lạc Dao dường như vẫn chưa nhận thức được sự có mặt của Lạc Hướng Quang. Cô cứ thế nhìn chằm chằm vào điện thoại. Lạc Hướng Quang thấy con gái hôm nay không giống mọi khi, ông đưa mắt nhìn xuống điện thoại. Nhìn thấy hình ảnh Mặc Kính Đình đang bế một cô gái rời quán rượu mà chấn động. Ông giật lấy điện thoại từ tay Lạc Dao để nhìn kỹ hơn. Đưa ánh mắt không dám tin nhìn Lạc Dao hỏi.

“Chuyện này là sao? Con có biết chuyện này không?”

“Con còn đang muốn hỏi ba, chẳng phải ba nói là chân anh ấy hoàn toàn không có khả năng hồi phục sao? Có phải ba đã gạt con không?”

“Ba không gạt con, rõ ràng là…”

“Đủ rồi! Con không muốn nghe nữa.”

Lạc Dao tức giận rời khỏi nhà. Lạc Hướng Quang có gọi thế nào cô cũng không quay lại. Ông ta tức điên lên co chân đá vào ghế chửi một tiếng. Rút chiếc điện thoại trong túi ra gọi cho Trần Đại Hoan, đầu dây bên kia vừa bắt máy ông đã lớn giọng quát.

“Cậu lập tức kiểm tra thông tin báo vừa đăng sáng nay, xem Mặc Kính Đình có thật sự đã bình phục hay chưa? Tôi muốn kết quả nhanh nhất!”

…****************…

Diệp Lan Vy tỉnh dậy đầu đau như búa bổ. Cô nhíu mày nhướng mắt nhìn xung quanh căn phòng, phát hiện đây là căn phòng cô ở khi ở biệt thự của Mặc Kính Đình thì ngồi bật dậy.

“Sao mình lại về đây rồi? Mình về bằng cách nào vậy?”

Nhìn lại bộ quần áo trên người là quần áo ngủ, Diệp Lan Vy càng hoảng hơn. Rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì?

Mặc Kính Đình đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Lan Vy đã tỉnh thì nở nụ cười yêu chiều hỏi.

“Em dậy rồi sao?”

“Sao tôi lại ở đây? Còn nữa, quần… quần áo của tôi… là ai đã thay vậy?”

“Em nói xem?”

“Anh…”

Diệp Lan Vy cứ ngỡ là Mặc Kính Đình nên thẹn quá hóa giận, cô túm lấy chiếc gối đánh lên người Mặc Kính Đình túi bụi. Vừa đánh cô vừa mắng.

“Mặc Kính Đình anh đúng là tên khốn, thừa lúc người khác say không nhận thức được ánh liền giở trò sao? Tôi đánh chết anh.”

Mặc Kính Đình không khó chịu vì bị cô đánh, trái lại hắn còn bật cười trước sự tức giận của cô. Hắn giật lấy chiếc gối ném lên giường, giữ lấy tay cô rồi chế ngự cô trên giường. Tư thế ám muội làm Diệp Lan Vy ngượng đến im bặt không nói được lời nào. Ánh mắt tránh né cô lắp bắp hỏi.

“Anh… anh muốn làm gì?”

Mặc Kính Đình nhìn dáng vẻ thiếu tự nhiên vì ngượng của cô mà cười thầm trong lòng. Đưa ánh mắt hối lỗi nhìn cô hỏi.

“Em đánh cũng đã đánh rồi, mắng cũng đã mắng rồi. Vậy đã hết giận chưa?”

Diệp Lan Vy im lặng quay đi không trả lời hắn. Nhưng Mặc Kính Đình liền đưa tay giữ cằm cô lại, ép cô nhìn vào mắt mình nói.

“Thật ra lúc em đến chân anh vẫn chưa hồi phục hẳn. Anh không cố tình lừa em.”

“Vậy tại sao anh lại không nói thật với tôi?”

“Có một số chuyện buộc anh phải làm như thế, sau này anh sẽ giải thích với em. Em đừng giận mà bỏ mặc anh nữa được không?”

Mặc Kính Đình lại bày ra vẻ mặt tội nghiệp nhìn Lan Vy làm cô cảm thấy vô cùng buồn cười. Từ khi nào tên ác ma này lại thay đổi như thế! Cô thầm hỏi người đang trước mặt cô có phải là Mặc Kính Đình mà cô biết không! Hôm qua khi phát hiện Mặc Kính Đình lừa mình cô cảm thấy mình giống như con ngốc mặc cho hắn đùa bỡn. Nhưng không hiểu sao nghe hắn ta nói vài câu êm tai thì cơn giận hôm qua biến đâu mất. Nhưng không thể dễ dàng bỏ qua cho anh ta thế được, không cho anh ta một bài học thì không hả dạ được.

“Tôi nào dám trách hay giận gì Mặc thiếu gia chứ! Mặc phu nhân thuê tôi đến chăm sóc cho anh, nếu như chân anh đã lành rồi thì tôi hết trách nhiệm, hợp đồng cũng đã chấm dứt. Anh cần gì quan tâm tôi nghĩ gì chứ!”

“Anh thật sự không cố ý lừa em, em tin anh một lần này có được không?”

“Anh… anh định cứ nằm như vậy nói chuyện sao?”

Nghe câu hỏi của cô, Mặc Kính Đình mới nhớ ra từ nãy đến giờ cả hai vẫn đang trong tư thế ám muội. Luyến tiếc rời khỏi người cô, hắn giữ nguyên vẻ mặt hối lỗi nhìn cô. Lan Vy vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nhìn anh nói.

“Chuyện của anh như thế nào tôi không muốn cang dự vào. Hiện tại chân anh đã khỏi, tôi cũng không còn trách nhiệm gì cả. Vã lại trong hợp đồng có ghi rõ khi anh khỏi bệnh thì hợp đồng của chúng ta chấm dứt. Nay anh khỏi rồi thì chúng ta chấm dứt hợp đồng ở đây.”

“Em vẫn không tha thứ cho anh sao?”

“Tôi không giận hay trách gì anh cả. Tôi chỉ làm theo đúng hợp đồng mà thôi. Tôi sẽ dọn đi sau khi tìm được chỗ ở mới, anh không để ý chuyện tôi ở đây vài hôm nữa chứ?”

“Em không muốn suy nghĩ lại sao?”

“Không.”

“Nếu em đã quyết định như vậy anh cũng không ép em. Còn chuyện chỗ ở nếu ngày nào em chưa tìm được nhà, thì cứ ở lại đây được không?”

“… Cảm ơn anh.”

“Không có gì, vậy em nghỉ ngơi đi. Anh chuẩn bị đi làm.”

Mặc Kính Đình sắc mặt buồn bã rời khỏi phòng Diệp Lan Vy. Nhìn sắc mặt hắn cô bỗng cảm thấy có chút không nỡ.

“Có phải mình nói gì quá đáng nên anh ấy buồn không?”

Nhưng Mặc Kính Đình lại khác. Vừa đóng cánh cửa phòng lại hắn đã nhanh chóng thay đổi sắc mặt. Nở nụ cười quỷ dị hắn nhìn lại phòng cô thầm nói.

“E là em sẽ không bao giờ tìm được nhà rồi.”