Y Tá Nhỏ Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 47: Tỏ tình



Nghe câu hỏi của Mặc Kính Đình cùng ánh mắt đượm ý cười của hắn, Diệp Lan Vy cứ ngỡ hắn lại muốn trêu chọc mình nên càng bực mình hơn. Lúc nào cũng muốn trêu chọc tôi, anh tưởng tôi không dám trêu lại anh sao? Diệp Lan Vy tức giận đóng sập cửa, ném túi xách sang một bên, chầm chậm từng bước một bước đến gần Mặc Kính Đình nhìn vào mắt hắn nói.

“Đúng, tôi đang ghen đấy? Vì tôi quá thích anh rồi. Anh nói xem nên giải quyết sao đây?”

Diệp Lan Vy vừa nói vừa dùng tay chỉ vào ngực trái của Mặc Kính Đình, chẳng những thế cô còn dùng ánh mắt đầy vẻ quyến rũ để mê hoặc hắn. Mặc Kính Đình không nghĩ cô sẽ trả lời như thế, càng không nghĩ cô lại có hành động thế này. Biết là cô vì giận dỗi mà nói thích để khích mình, nhưng không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác hạnh phúc đến khó tả. Hắn nhẹ công môi đưa tay vòng qua eo cô ôm chặt lấy. Hành động này của Mặc Kính Đình làm cho ánh mắt Diệp Lan Vy thoáng qua vẻ ngạc nhiên, cô như hối hận về hành động của mình vội đẩy hắn ra. Nhưng râu hùm một khi đã vuốt sao có thể bình yên mà rời đi được, Mặc Kính Đình xiếc chặt eo cô kéo cô sát vào lòng mình, nở nụ cười quỷ dị hắn nói.

“Trùng hợp quá! Anh cũng rất thích em.”

Câu nói nữa thật nữa đùa của Mặc Kính Đình đã thành công làm cho trái tim nhỏ bé của cô loạn nhịp. Đầu óc cô bỗng dưng trống rỗng chỉ còn lại mỗi câu anh thích em của Mặc Kính Đình cứ thế âm vang. Cô lúng túng vội vàng đẩy Mặc Kính Đình ra, quay lưng định chạy trốn khỏi nơi có mặt hắn để bình tâm lại.

Nhưng vừa quay lại đầu cô đã chạm vào thứ gì đó khá mềm, ngước mắt lên cô mới phát hiện đó là bàn tay của Mặc Kính Đình. Nói trắng ra nếu không có bàn tay hắn đang chắn ở trán cô thì cô đã đâm đầu vào cửa rồi. Cô chầm chậm quay đầu lại nhìn Mặc Kính Đình, hắn thuận thế đưa hai tay chắn ở cửa và cũng chặn hết lối thoát của cô. Đưa ánh mắt ôn nhu nhìn cô hắn hỏi.

“Sao vậy, có gan trêu người khác mà không dám đối mặt sao?”

“Tôi…”

“Vừa rồi là em trêu tôi, nhưng tôi lại không. Diệp Lan Vy, anh thích em. Thích em từ lâu lắm rồi. Em có thể cân nhắc cho anh một cơ hội theo đuổi em không?”

Không gian bỗng rơi vào im lặng, chỉ nghe thấy hơi thở cùng những nhịp đập rộn ràng của hai trái tim yêu. Nhìn sâu và đôi mắt anh để tìm kiếm sự giả dối đang hiện hữu, nhưng Diệp Lan Vy không tìm thấy gì ngoài ánh mắt chân thành cả. Nhưng cô lại không hiểu được cảm giác nơi cô là như thế nào, cô có thích anh không chính bản thân cô cũng không thể xác nhận được.

Mặc Kính Đình nhìn thẳng vào mắt cô, dời ánh nhìn đến đôi môi đỏ mỏng như đang mời gọi. Cảm giác thèm được chạm vào đôi môi ấy đến mức hắn không thể kiềm chế được. Anh nhẹ cúi xuống hôn lên đôi môi ấy, nhưng giây phút sắp chạm được vào đôi môi cô thì bất ngờ chuông điện thoại của Diệp Lan Vy reo lên. Cô hoàn hồn vội đẩy Mặc Kính Đình ra, tay chân lóng ngóng cô với lấy túi xách mở lấy điện thoại.

“Alo.”

Đầu dây bên kia Phó Thư Kỳ vui vẻ lên tiếng hỏi.

“Vy Vy cậu phỏng vấn thế nào rồi? Có kết quả chưa?”

“Có rồi, ngày mai mình sẽ đi làm.”

“Tuyệt quá, vậy mai hẹn gặp cậu sau nhé!”

“Ừm bye cậu.”

Diệp Lan Vy tắt điện thoại, khung cảnh trong phòng bỗng trở nên ngượng ngùng khiến cô không dám đối diện với anh. Mặc Kính Đình vừa hằn giọng định nói gì đó thì Diệp Lan Vy đã vội lên tiếng.

“Anh… không định ra ngoài sao? Tôi… muốn đi tắm.”

Mặc Kính Đình biết cô chưa thể tiếp nhận mình ngay, càng hiểu cô đang căng thẳng nên khẽ gật đầu rồi bước ra ngoài. Cánh cửa phòng vừa khép lại, Diệp Lan Vy ngồi xuống giường đưa tay sờ lên gương mặt đang nóng bừng của mình thầm nói.

“Anh ta vừa rồi là đang tỏ tình với mình sao? Mình làm sao thế này! Vừa nãy rõ ràng anh ta muốn hôn mình, vậy mà mình lại không phản kháng. Có phải mình bị trúng tà rồi không? Mình nên làm sao khi đối diện với anh ta mỗi ngày trong cùng một nhà đây? Không được, mình phải nhanh chóng tìm chỗ ở mới để chuyển ra ngoài, đúng thế!”

…****************…

Lạc Dao rời khỏi biệt thự của Mặc Kính Đình với tâm trạng không mấy tốt. Cô tìm đến một quán rượu một mình uống rượu giải sầu. Tính ra cô cũng không hề nói dối anh. Bao nhiêu năm qua từ khi phủi bỏ tình cảm của cả hai để chọn con đường diễn xuất, cô chưa có một ngày nào không nghĩ và nhớ về anh. Lúc hai người quen nhau cô cũng chưa một lần công khai mối quan hệ của hai người. Lúc rời khỏi anh cô chỉ là một cô ca sĩ vừa mới nổi với sự nghiệp chưa ổn định, cô cứ nghĩ khi nào con đường sự nghiệp của cô vững chắc rồi sẽ quay về bên cạnh anh. Nhưng có lẽ tất cả đã quá muộn. Cô đã thật sự mất anh rồi.

Bây giờ cô có tất cả thì được gì đây! Người cô yêu cũng đã không còn bên cô nữa, cô đã đánh đổi quá lớn cho sự thành công này. Liệu có xứng đáng hay không? Càng nghĩ Lạc Dao lại càng thấy đau nhói trong tim hơn. Cô cứ thế uống quên trời đất. Nhân viên quầy rượu thấy cô đã khá say nên không rót rượu cho cô nữa mà lên tiếng khuyên ngăn.

“Thưa cô, cô say quá rồi. Cô có cần tôi giúp cô gọi người nhà đến đón không?”

“Tôi… không say. Rót tiếp cho tôi đi!”

Nhìn kỹ gương mặt Lạc Dao, nhân viên quầy rượu nghi ngờ khẽ hỏi.

“Tôi trông cô rất quen mặt, hình như… cô là ca sĩ Lạc Dao đúng không?”

Lạc Dao đưa mắt nhìn nhân viên quầy rượu nở nụ cười mỉa.

“Trông tôi giống cô ta lắm sao?”

“Cô không phải sao?”

“Anh nghĩ xem có ca sĩ nào lại ngồi đây uống rượu như tôi không?”

“Cũng phải. Cô đưa số điện thoại người nhà tôi gọi giúp cô!”

“Không cần, tôi là người nhà của cô ấy.”

Một nhóm thanh niên bước đến choàng tay lên vai Lạc Dao nói. Lạc Dao đưa mắt nhìn những người đang đứng bên cạnh cô, tuy cô say nhưng cũng nhận thức được cô không quen những người này. Cô hất tay bọn họ ra nói.

“Tôi không biết các anh là ai cả, mau biến đi!”

“Sao em lại nói như thế? Nào để anh đưa em về nhé!”

“Bỏ tôi ra!”

Lạc Dao vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay của nhóm thanh niên kia, nhưng bọn họ lại không muốn tha cho cô. Mặc cô phản kháng, bọn họ vẫn nhất quyết lôi kéo cô đi. Bỗng một bàn tay vươn đến nắm lấy cánh tay tên đang choàng qua cổ cô giữ lại.

“Muốn đưa cô ấy đi đâu?”