Y Tá Nhỏ Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 72: Cảm giác hạnh phúc



Trong căn phòng lớn của mình, Thư Kỳ bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức. Khẽ nhíu mày nâng đôi mi nặng trĩu lên, cô với tay lấy chiếc điện thoại tắt chuông báo thức đi. Cơn đau đầu ập đến làm cô khẽ nhăn mặt, đưa bàn tay xoa xoa vần thái dương rồi đưa mắt nhìn quanh căn phòng.

“Mình về nhà bằng cách nào nhỉ? Hôm qua mình hẹn Vy Vy đi uống rượu…”

Chợt đầu cô nhớ lại chuyện đêm qua, Thư Kỳ giật mình mở lớn mắt nhìn quanh căn phòng một lần nữa rồi thở phào nhẹ nhõm. Nhớ đến từng câu từng chữ đêm qua Tống Từ Liêm nói với mình cùng nụ hôn ngọt ngào kia, Thư Kỳ khẽ cười ngượng ngùng rồi kéo chăn che đi một nữa khuôn mặt mình, hai mắt cô cứ láo liên nhìn quanh suy nghĩ.

“Đêm qua anh ấy đưa mình về nhà sao?”

Tận hưởng niềm hạnh phúc ngập tràn, Thư Kỳ cứ thế cuộn tròn trong chăn nở nụ cười hạnh phúc.

Tống Từ Liêm từ sớm đã đến nhà Thư Kỳ, vừa nhìn thấy Tống Từ Liêm Phó phu nhân đã vui vẻ niềm nở mời hắn vào nhà. Nhớ đến đêm qua khi thấy Tống Từ Liêm đưa Thư Kỳ về nhà, bà đã vui mừng không biết bao nhiêu. Trước đây mỗi lần nhắc đến Từ Liêm thì Thư Kỳ đã nói sang chuyện khác. Đêm qua lại say mèm để Từ Liêm đưa về, chắc chắn là giữa chúng nó đã có chuyển biến tốt rồi.

“Cháu đợi một lát nhé, bác lên xem Kỳ Kỳ đã dậy chưa?”

“Vâng ạ.”

Ngồi đợi ở phòng khách, tâm trạng của Tống Từ Liêm vô cùng tốt. Cảm giác hạnh phúc từ đêm qua đến giờ vẫn chưa nguôi trong lòng Từ Liêm.

Thư Kỳ vẫn nằm cuộn trong chăn tự cười một mình. Đến khí nghe tiếng gõ cửa cùng tiếng gọi của mẹ mình cô mới vội bật dậy.

“Còn nằm đây sao? Đêm qua sao con lại uống nhiều như vậy?”

“Đâu có gì đâu mẹ, con chỉ đi uống với bạn bè chút thôi mà.”

“Một chút của con là đến mức không đi nổi để Từ Liêm bế lên tận phòng sao?”

Thư Kỳ kinh ngạc nhìn mẹ mình hỏi.

“Anh ấy…bế con lên tận phòng sao?”

“Đúng thế, nếu không con lên phòng kiểu gì?”

Phó Thư Kỳ nghe mẹ mình kể lại cô chỉ muốn độn thổ. Cô cứ nghĩ là đêm qua cô say nên anh ấy đưa cô về nhà thôi, còn chuyện đưa đến tận phòng… Vậy đêm qua còn xảy ra chuyện gì nữa không? Nhìn sắc mặt của Thư Kỳ, Phó phu nhân khẽ mỉm cười nói.

“Còn ngồi đây làm gì, mau dậy đi! Từ Liêm đến đón con đi làm, thằng bé chờ cũng một lúc rồi đấy!”

“Anh ấy đang ở dưới nhà sao? Sao mẹ không nói sớm chứ!”

Thư Kỳ luống cuống chọn một bộ quần áo rồi chạy vội vào nhà tắm. Phó phu nhân nhìn theo dáng vẻ còn gái mẹ khẽ mỉm cười lắc đầu. Chợt bà nhận ra một điều hết sức quan trọng.

“Chẳng phải trước nay đều không muốn nhìn mặt tiểu Liêm sao? Sao hôm nay nghe thằng bé đang chờ nó lại vội vã như vậy chứ! Chẳng lẽ…”

Trong lòng Phó phu nhân vui như sắp nở hoa. Cuối cùng con gái bà cũng động lòng rồi. Nếu như thế chẳng phải không bao lâu nữa kế hoạch mai mối của bà và Vĩ Cầm sẽ thành công rồi sao?

Phó phu nhân càng nghĩ càng thấy vui trong lòng. Bà bước xuống nhà trò chuyện với Tống Từ Liêm chờ Thư Kỳ. Cả hai người nói chuyện cười nói rôm rả khiến Thư Kỳ có chút thắc mắc.

“Mẹ và anh ấy nói gì mà vui thế nhỉ?”

Dù đêm qua đã chấp nhận nụ hôn của Từ Liêm, nhưng hôm nay đối mặt với hắn cô vẫn thấy có chút không thoải mái. Bước xuống khỏi cầu thang, nhìn thấy ánh mắt Từ Liêm vẫn chăm chăm nhìn mình với ý cười trên môi. Thư Kỳ vờ như chưa từng thân thiết bước đến trước mặt mẹ mình nói.

“Mẹ, con đi làm đây!”

Không thèm đếm xỉa tới Tống Từ Liêm, Thư Kỳ chậm rãi bước ra cửa. Nhận thấy hắn vẫn ngồi lì trên sofa, Thư Kỳ dừng lại hằn giọng nói.

“Còn định ngồi đến khi nào, tôi sắp muộn giờ rồi đấy!”

Thư Kỳ nói xong liền mỉm cười bỏ đi.Tống Từ Liêm như nhận được tín hiệu lành liền vội vã đứng lên.

“Xin phép bác cháu đi ạ.”

“Được rồi mau đi đi!”

…****************…

Lạc Dao nhiều ngày qua tinh thần đang vô cùng khủng hoảng. Mấy ngày qua cô chạy đôn chạy đáo vì vụ kiện của ba mình. Chẳng những không được kết quả gì, cô còn bị liên lụy đến sự nghiệp của mình. Tất cả các nhãn hàng đều quay lưng hủy hợp đồng với cô, luôn cả bộ phim cô đang tham gia cũng hủy hợp tác với cô chọn diễn viên khác.

Tất cả đối với Lạc Dao giờ đây hoàn toàn không còn gì cả. Cô cũng từng có suy nghĩ sẽ đến cầu xin Mặc Kính Đình nể tình nghĩa khi xưa mà tha cho ba cô, nhưng cô không đủ dũng khí để đến trước mặt anh nói điều đó. Người có lỗi là ba cô, cô còn mặt mũi nào nhắc đến tình nghĩa ngày xưa giữa hai nhà chứ!

Cảm giác bất lực khi không thể làm gì để đưa ba mình ra khỏi vòng lao lý, càng không biết làm thế nào để vực dậy được sự nghiệp đang dần sụp đổ. Tất cả đang bắt đầu đặt dấu chấm hết với cô, ngày cả nhà để về cô cũng không có. Nhưng ngoài mẹ cô ra cô lại không có lấy một người cạnh bên để dựa dẫm, để yếu đuối.

Bầu trời đêm đang bao phủ cả thành phố rộng lớn, cô một mình lang thang không biết nên đi đâu về đâu. Nhiều ngày qua cô đã gồng mình chịu mọi sóng gió ập đến mà không dám một lời thở than, vì cô vẫn còn phải làm chỗ dựa cho mẹ mình. Nhưng liệu cô sẽ gồng mình được đến khi nào đây!

Miên man với dòng suy nghĩ, chợt cô tỉnh khỏi dòng suy nghĩ khi nghe tiếng còi xe vang lên trước mặt mình. Ánh đèn xe chiều thẳng vào mặt khiến Lạc Dao hoảng sợ đứng chôn chân giữa đường, cô nhắm mắt lại như đón nhận điều tệ hại nhất sẽ đến với mình. Chợt có bàn tay ai đó kéo cô tránh đi, giây phút hoàng hồn cô ngước mắt nhìn người trước mặt mình. Dư Trạch Nam thở hỗn hển nhìn cô tức giận nói.

“Cô điên rồi sao? Không muốn sống nữa à?”