Y Võ Song Toàn

Chương 933: Lão thần tiên sắp xuất hiện rồi



Tần Lâm bất lực lắc đầu, bệnh của ông Mộc thực sự rất nghiêm trọng, hơn nữa ấn đường đen, xem ra bệnh tình đang nguy kịch, cái tục nhảy mời thần kia đúng là hoang đường.

“Cái này có thể chữa khỏi bệnh sao? Hay là đi bệnh viện đi”.

Mộc Tâm Lan nói.

“Đi bệnh viện? Cháu ngốc à, bệnh viện là nơi lừa đảo, tốn tiền mà lại rước họa vào thân, chẳng phải là không có bệnh đi tìm bệnh sao?”

“Đúng thế, bác thấy mấy năm nay cháu ở bên ngoài học nhiều đến ngu người rồi Tâm Lan à, cháu phải tin Tôn đại thần, cháu tưởng ai cũng được Tôn thần y chữa bệnh cho sao? Cháu biết một lần nhảy mời thần tốn bao nhiêu tiền không?”

“Đúng là không biết tốt xấu, học ngu người ra, chỗ bệnh viện lừa đảo có thể khám được gì chứ? Nhìn phát là biết ngay bố cháu vào núi bị Hoàng Tử Bì làm cho mê muội, đi bệnh viện gì chứ, vứt tiền qua cửa sổ à?”

“Yên tâm đi Tâm Lan, Tôn đại thần nhảy cho bố cháu là ổn ngay, chỉ mất có mười nghìn tệ thôi, nếu như đi bệnh viện, có một trăm nghìn tệ cũng không chữa khỏi đâu”.

Bà con trong làng ở xung quanh liên tục khuyên ngăn.

“Cái gì? Mười nghìn tệ?”

Mặt Mộc Tâm Lan tái mét lại, mất mười nghìn tệ để mời người làm lễ khiêu đại thần? Điên rồi à? Cô ấy không tin vào quỷ thần, lúc nhỏ vì không hiểu chuyện nên thường xuyên bị người lớn hù dọa, nhưng bây giờ cô tin vào khoa học hơn.

“Sao thế, chê đắt à? Ha ha, nếu chê đắt thì tôi đi”.

Tôn đại thần cười khẩy nói, cổ đeo một đống chuỗi nhỏ, mặc một bộ hồng bào, mặt vẽ trông như quỷ vậy.

“Không có, không có, Tôn đại thần ông tuyệt đối đừng hiểu nhầm, nhảy mời thần việc quan trọng, con gái tôi không suy nghĩ ăn nói linh tinh, mong ông đừng coi là thật, hi hi”.

Dương Quế Hoa vội kéo Mộc Tâm Lan lại, trừng mắt nhìn cô.

“Ông đúng là coi mạng người như cỏ rác, nhảy mời thần thực sự có thể chữa bệnh vậy thì cần đến bệnh viện làm gì chứ? Người bệnh đang rất nguy kịch”.

Tần Lâm lo lắng nói, nếu như không phải bố của Mộc Tâm Lan, anh còn lâu mới lo chuyện bao đồng.

“Anh là ai mà dám ăn nói ngông cuồng ở nhà tôi chứ? Anh muốn hại chết bố tôi đúng không? Chị, đây là người chị dẫn về sao? Em thấy chị với anh ta giống nhau, đều bị ma quỷ làm mê muội đầu óc rồi”.

Mộc Tiểu Lộ giận giữ nói.

“Đúng, tôi thấy người nhà các người đúng là độc ác, đây chẳng phải đẩy Lão Mộc vào chỗ chết sao? Tôn đại thần cũng không chữa nổi cho các người đâu”.

“Cái tên này ở đâu ra thế? Đến Tôn đại thần mà cậu cũng dám mạo phạm sao?”

“Mau cút đi, nếu như Lão Mộc có mệnh hệ gì, cậu chịu trách nhiệm nổi không?”

Đối diện với sự trách móc của mọi người, Mộc Tâm Lan cũng thấy bất lực.

“Anh Tần, tôi xin lỗi”.

Cô cười ngượng, mặc dù cô cũng biết nhảy mời thần là điều vớ vẩn nhưng lúc này hoàn toàn không ai để ý đến những lời hai người nói.

“Tôn đại thần, thực sự xin lỗi, con gái tôi không hiểu chuyện, ông mau bắt đầu đi”.

Dương Quế Hoa cúi đầu khom lưng cười nói.

“Hừ, đúng là không biết cái gì cả, nếu như không phải nể mặt Hoàng thiếu gia còn lâu tôi mới đến nhà các người, đã nhờ người thì đừng nghi ngờ mà đã nghi ngờ thì đừng có nhờ. Đắc tội với tôi là chuyện nhỏ, đắc tội với lão thần tiên thì cả nhà các người chết chắc”.

Tôn đại thần bực bội nói, lườm Tần Lâm và Mộc Tâm Lan một cái.

“Tôn đại thần đúng là rộng lượng. Tâm Lan, cô đúng là không biết nghe lời”.

“Chẳng thế thì sao, Tôn đại thần, chúng ta đừng so đo với đám trẻ”.

“Đúng là không biết cái gì!”

Mọi người chỉ trích tới tấp Tần Lâm và Mộc Tâm Lan.

“Lùi ra hết đi, tôi sắp mời lão thần tiên xuất hiện rồi”.

Tôn đại thần nghiêm nghị nói.

“Trước đây bố tôi kiểm tra ra là trong người kết sỏi, nguy hiểm đến tính mạng, người thường xuyên vào núi như ông ấy rất ít khi uống nước nên hay bị sỏi thận, hơn nữa còn ở những vị trí khác nhau trong cơ thể, đây là bệnh nghề nghiệp ở nơi đây, gần như là……vô phương cứu chữa, hoàn toàn không giống với bệnh sỏi thận, có một vài cục sỏi ở trong cơ thể người không thể nào loại bỏ hoàn toàn được, cuối cùng sẽ chết vì đau đớn, bố tôi đã bị nửa năm rồi, không biết cơ thể còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa, tôi muốn mau chóng kiếm tiền chữa bệnh cho ông ấy”.

Vành mắt Mộc Tâm Lan ngấn lệ, cô đúng là một người con hiếu thảo.

Tần Lâm đứng trong sân, bất lực nhìn đám người trong ngoài nhà.

“Nếu cứ như này chỉ làm bệnh tình thêm trầm trọng”.

Tần Lâm lắc đầu.

“Vậy tôi phải làm sao đây? Anh Tần, bố tôi còn có thể cứu được không?”

Mộc Tâm Lan kích động nắm lấy tay Tần Lâm.

“Cô đừng kích động quá, khám trước đã rồi nói”.

Tần Lâm đáp.

Mộc Tâm Lan đỏ ửng mắt, cô cũng biết mình hơi đường đột, vội cúi đầu xuống.

“Túp lều chặn đường đi, mười nhà thì có chín nhà khóa cửa, chỉ còn một nhà chưa khóa, đốt hương đánh trống để tôi mời thần tiên. Hình như như lão thần tiên sắp đến rồi? Lão tiên gia, tôi biết người sắp đến rồi, đừng cãi cọ gây chuyện, có uy phong, sát khí nhiều, mang ít sát khí thôi, căn phòng nhỏ Cát Lạp Đa, người gõ không thể đụng vào, đụng phải quân tử còn dễ xử lý, động phải tiểu nhân hợp miệng lưỡi! Thông Thiên giáo chủ ngồi bên trên, Kim Hoa giáo chủ ở cùng, một mời Hồ, hai mời Hoàng, ba mời mãng xà, bốn mời sói, năm mời đậu khấu, sáu mời Diêm Vương.".

"Đầu tiên xin mời binh nhà Hồ xuất hiện, Hồ lão thái gia ở bên trên, Hồ lão thái nãi ở cùng, Hồ lão thái gia mau mau hạ lệnh, điều động tập hợp quân binh, Hồ Thiên Bá, Hồ Thiên Thanh, Hồ Thiên Hắc lại Hồ Thiên Hồng, Hồ Lão Cát đại danh Hồ Nhị Lăng, mời xong đại binh Hồ gia, sau đó lại mời binh nhà Hoàng, Hoàng lão thái gia ở bên trên, Hoàng lão thái nãi ở cùng, Hoàng lão thái gia mau hạ lệnh, điều động tập hợp quân binh, Hoàng Thiên Bá, Hoàng Thiên Thanh, Hoàng Thiên Hắc, Hoàng Thiên Hồng, người báo tin, Nhị Linh Thông mau khẩu liêu ca học thiệt tinh, các tông phái truyền tin đi!"

"Lão tiên gia, xuất cổ động rời khỏi núi, lấy cát vàng che cửa động, trời âm u đưa mây đi, trời trong xanh gió cuồn cuộn, đi lại không cần dải khói".

"Vào đến cửa phòng người nhìn rõ, đặt trái táo phía trước mặt để chào đón, tiệc rượu trên bàn, xếp thành chồng, toàn đồ ngon, người nói với đám quân binh, đám quân binh sẽ giúp người chuẩn bị, muốn ăn béo có thịt bò dê, muốn ăn gầy thì giết gà ngỗng, nếu người muốn đi tôi không cản, bá vương buộc ngựa lại chỗ máng ăn của gia súc, cởi giây cương trước rồi vác yên, lão tiên gia giơ roi đánh muốn về núi! Muốn về núi! Yi ơ ya ơ yo”.

Tần Lâm cau mày, sau một hồi gào thét linh tinh vớ vẩn, Tôn đại thần đến trước bàn, lấy hoa quả trên bàn thờ ném tứ phía.

Lúc này tất cả mọi người đều run rẩy, Lão Mộc đang nằm trên giường bỗng nhiên ngồi dậy, vui mừng nhảy đến bàn thờ, điên cuồng ăn đồ cúng, mắt đỏ ngàu.

Tần Lâm thấy kinh ngạc xem ra anh đã coi thường tên Tôn đại thần này rồi, lẽ nào ông ta thực sự biết đạo hành?

Không thể mù quáng tin vào ma quỷ thần thánh được nhưng cũng không thể không tin.

Tần Lâm hiểu đạo lý này, Lão Mộc gầy xanh xao đột nhiên mắt sáng trưng, nhảy đến bàn thờ cách đó ba mét, cho dù là người trẻ tuổi khỏe mạnh cũng không thể nhanh chuẩn vững như vậy được, cảnh tượng này khiến bà con đứng ở cửa sổ ngoài cửa xem thấy sợ hãi, tất cả hoảng sợ không biết làm gì, vội lùi về sau.