Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 101



Vừa rồi, Ninh Vũ Phi đứng ở xa cũng có thể nhìn thấy được tình huống bên trong của khối nguyên thạch, đây chính là người trời đó, cảm giác chắc chắn bảy mươi phần trăm.

“Được, cảm ơn Ninh tiểu huynh đệ.”

Thạch Nhất Kiên rất cao hứng, hỏi tiếp: “Ninh tiểu huynh đệ, tôi vẫn còn một ít tiền ở trong chỗ đổ thạch này, nếu Ninh tiểu huynh đệ nhìn trúng khối nguyên thạch nào thì có thể trực tiếp mua đứt nó, mở ra được đồ vật gì tôi một phân cũng không lấy.”

“Ông đã nói như vậy, thì tôi cũng sẽ không khách sao nữa.”

“Không cần phải khách sáo, coi như là kết giao bạn bè với Ninh tiểu huynh đệ thôi.” Thạch Nhất Kiên rất hào phóng.

Ông ta có chút thủ đoạn nhìn ra nguyên thạch, nhìn người cũng rất chuẩn xác, đương nhiên nhìn ra được Ninh Vũ Phi không hề tầm thường, nếu có thể kết giao thành bạn bè, thì sau này đổ thạch cũng sẽ có người giúp mình kiểm định một chút.

Mấy người đi ra ngoài, Ninh Vũ Phi bắt đầu xem xét những nguyên thạch trên các kệ xung quanh, nhưng không thấy cái nào mình ưng ý cả.

Thế là anh quay trở lại nơi ngoài cùng, bắt đầu tìm kiếm trong đống nguyên thạch.

“Ninh tiểu huynh đệ, rốt cuộc cậu đang tìm gì vậy, nguyên thạch ở bên trong này xác suất mở ra đồ tốt sẽ cao hơn,” Thạch Nhất Kiên không hiểu hỏi.

“Tôi muốn nhìn lại một chút!”

Sau khi đi tới đi lui, Trần Thành Hạo ở đằng sau bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, cảm thấy mệt rã rời.

Mười mấy phút sau, Ninh Vũ Phi rốt cuộc cũng tìm thấy đồ mình ưng ý.

Không, chính xác mà nói, đó là một thứ ngoài sức tưởng tượng của bản thân, một khối nguyên thạch to bằng quả trứng gà.

“Ầy, Ninh tiểu huynh đệ, cậu chọn cái này sao, cái này chỉ là một cục đá thật giả lẫn lộn mà thôi.”

Ninh Vũ Phi mỉm cười nói: “Ừm, cái này đích xác không phải là ngọc thạch gì hết, tôi chính là muốn cái này.”

Thấy bộ dáng kiên trì của Ninh Vũ Phi, Thạch Nhất Kiên cũng không tiện nói thêm gì, rút ba triệu ra trả.

Sau đó đi đến cửa ra vào, Ninh Vũ Phi và Trần Thành Hạo rời đi.

Thạch Nhất Kiên nhìn theo bóng lưng của Ninh Vũ Phi vẫn đoán không ra, người trẻ tuổi nhìn mặt trông chỉ khoảng hai mươi tuổi, lại có được nhãn lực mà người khác không có, thật sự là hiếm thấy.

Trên đường đi, Trần Thành Hạo vẫn không nhịn được hỏi: “Tiểu Phi, cậu cũng nói món đồ chơi này không phải là ngọc thạch, vậy cậu còn mua làm cái gì?”

“Tôi cũng không ngờ sẽ tìm thấy được thứu này, à đúng rồi, tối nay là lễ đại thọ của một ông cụ trong gia tộc Tư Đồ, cậu có muốn cùng tôi đến đó tham dự không?” Ninh Vũ Phi nói.

“Hả, tôi thật sư có thể đi được sao, ngược lại, tôi muốn xem xem, xã hội thượng lưu rốt cuộc là như nào.”

“Ừ, vậy được, cậu đã có áo vest chưa?” Ninh Vũ Phi hỏi.

Dù sao cũng là lễ đại thọ của người trong giới thượng lưu, hai người bọn ăn mặc đơn giản quá cũng không được, như thế là biểu hiện không tôn trọng người khác.

“Chưa có!”

“Vậy chúng ta đi đến trung tâm mua sắm trước, người ta đã có lòng tốt mời đến tham dự, chúng ta cẩu thả quá cũng không được.”

Trần Thành Hạo gật gật đầu: “Ừm, cũng đúng!”

Sau đó, hai người bọn họ đi vào trong trung tâm thương mại mua áo vest, mặc vào trông rất sang trọng.

Trần Thành Hạo mặc vest, kinh ngạc hỏi: “Tiểu Phi, bộ vest này giá ba mươi triệu lận?”

“Hình như là thế, mặc dù giá hơi mắc một chút, nhưng mặc lên người trông rất sang trọng, không phải vậy sao?”

“Được rồi, dù sao cũng là tên nhóc cậu trả tiền.”

Lúc này, có một người đi vào, mỉm cười nói: “Tiểu Phi?”

Ninh Vũ Phi ngẩng đầu nhìn lên, lập tức có cảm giác xúc động muốn chạy trốn, lúng túng đáp lại: “Chị Mặc Như, sao chị lại ở chỗ này vậy?”

“Ầy, đứa nhỏ này không có chị không được rồi, xem hai bọn em mua vest kìa, nhìn chẳng ra thể thống gì cả.” Trầm Mặc Như cười chúm chím.

Điều này khiến Ninh Vũ Phi cùng Trần Thành Hạo lúng túng, hai anh chàng này mặc đồ chỉ cần thấy thoải mái là được, nào có biết được chuyện gì khác nữa đâu.

Trầm Mặc Như liếc mắt nhìn sang Trần Thành Hạo, hỏi: “Đây là bạn của em sao?”

“Đúng vậy, cậu ấy tên là Trần Thành Hạo, là bạn học cùng lớp với em, còn đây là chị Mặc Như.”

Trần Thành Hạo nói: “Chào chị Mặc Như!”