Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 107



Tư Đồ Y Nhạn bỏ tay che mắt Ninh Vũ Phi xuống, ánh mắt né tránh, đỏ mặt hỏi.

Đó là quần áo vừa nãy mới thay ra, mặc váy hai dây cho nên phải thay quần áo, kết quả gấp gáp mà quên đem quần áo thay ra bỏ vào trong tủ đồ, hy vọng Ninh Vũ Phi chưa thấy gì cả.

Nếu như bị Ninh Vũ Phi nhìn thấy, liệu có nghĩ rằng mình là một cô gái rất lôi thôi, rất bừa bộn không.

Ninh Vũ Phi lắc đầu: “Lúc nãy cậu bịt kín hai mắt tôi, tôi có thể thấy gì được chứ?”

“Phù!”

Tư Đồ Y Nhạn vỗ vỗ lồng ngực của mình, thở hắt ra: “Chưa nhìn thấy gì là tốt rồi, các cậu cứ ngồi tự nhiên, tôi bảo người mang lên cho chúng ta một chút điểm tâm.”

“Ừm!”

Ninh Vũ Phi ở trong phòng của con gái, biểu hiện vô cùng cứng nhắc, nhưng nhìn thấy đàn piano của Tư Đồ Y Nhạn, còn có đàn ghi ta, nhạc cụ đủ các loại.

Thế là liền đi qua chỗ đó, mở nắp đàn piano ra, lấy tay nhấn thử một phím, sau đó phím thứ hai, phím thứ ba,…

Sau đó Ninh Vũ Phi liên tục nhấn xuống các phím đàn, tạo thành một bản nhạc hay.

“Tiểu Phi, anh còn biết chơi piano sao?” Giang Vị Noãn có chút kinh ngạc.

“Đúng vậy, lúc trước có học một thời gian, nhưng cũng chỉ là chuyện của trước đó thôi, bây giờ cũng quên gần hết rồi.”

Tư Đồ Y Nhạn đi vào, cũng là hơi ngạc nhiên, lật bản nhạc ra nói: “Tiểu Phi, bài này tôi đánh mãi mà vẫn không tốt, cậu thử đánh bài này xem sao?”

“Vậy thì tôi đành bêu xấu rồi!”

Sau khi Ninh Vũ Phi nhìn một chút, ngón tay linh hoạt gõ trên phím đàn piano, đàn ra một bản nhạc Trung.

Vô cùng hay, hết sức mượt mà, êm ái như nước chảy mây trôi, không hề bị ngắt đoạn, có thể khiến tâm trí của người nghe hòa vào cùng bản nhạc, để người ta say mê trong đó.

Hai cô gái bắt đầu xuất thần, hoàn toàn đắm chìm vào trong âm thanh duyên dáng của bản nhạc này.

Tư Đồ Y Nhạn dùng điện thoại di động quay lại cảnh Ninh Vũ Phi đàn nhạc, bản thân phải nghiên cứu thật kỹ mới được.

Lúc Ninh Vũ Phi đàn xong, hai cô vỗ tay nhiệt liệt.

“Tiểu Phi, anh cũng yêu nghiệt quá rồi đấy, cái này mà cũng có thể đàn được hoàn hảo thế sao?” Giang Vị Noãn nói.

“Đúng vậy đấy, cái này là một tác phẩm có độ khó từ trung bình đến cao, ngay cả giáo sư khoa chúng tôi cũng không thể chơi hay được như này đâu.”

Ninh Vũ Phi nói: “Tôi cũng chỉ dựa vào cảm giác mà thôi, không phải biết quá nhiều về chơi đàn piano.”

“Cậu tuyệt lắm, nhanh nhanh, dạy tôi đánh một đoạn này như thế nào đi.” Tư Đồ Y Nhạn kích động nói.

Cô ấy hiện tại có thể nói là thuận buồm xuôi gió, nhưng có một bản nhạc mà hết đánh lần này đến lần khác vẫn chưa tốt, cô ấy đã chăm chỉ đàn khúc này trong một thời gian rất dài rồi.

Cô ấy cũng đã thử phương pháp mà thầy giáo chỉ và phương pháp của một số thạc sĩ góp ý nhưng vẫn không có hiệu quả.

Bây giờ, nhìn Ninh Vũ Phi đàn, cô thật sự muốn học cách đàn bản nhạc kia sao cho hay, cũng không ngờ rằng lại chơi đàn piano tốt đến vậy, so với thầy giáo, thạc sĩ chỉ có hơn chứ không có kém.

“Có thể chứ!” Ninh Vũ Phi nói.

“Ừm!”

Tư Đồ Y Nhạn ngồi cạnh Ninh Vũ Phi, nghiêm túc lắng nghe Ninh Vũ Phi giảng giải.

Giang Vị Noãn có chút ghen, nói: “Tiểu Phi, tôi cũng muốn học.”

“Được!”

Giang Vị Noãn cũng ngồi xuống, bên cạnh Ninh Vũ Phi, hai cô gái kẹp Ninh Vũ Phi ở giữa.

Lúc trước, Ninh Vũ Phi cảm thấy không có gì cả, nhưng như thế nào cảm giác được hai cô gái càng ngày càng chen chúc, cúi đầu xem xét.

Hai cô gái đã vạch mặt, khiến Ninh Vũ Phi chỉ biết im lặng, ngồi im không phải tốt hơn sao mà cứ phải chen chúc?

“Y Nhạn, các con mau…”

Đột nhiên, bên ngoài cửa phòng truyền đến tiếng của mẹ Tư Đồ Y Nhạn, Phùng Nga Dung.

Kết quả Tư Đồ Y Nhạn vừa quay đầu thì bị Giang Vị Noãn huých một cái, cả ba người ngồi trên băng ghế piano lập tức ngã ngửa ra sau.

“A?”

Ninh Vũ Phi vội vàng giang tay đỡ lấy hai cô gái, tránh để gáy của các cô đập xuống sàn nhà.

Hai cô gái không bị sao cả, Ninh Vũ Phi cũng không có việc gì, chỉ là lúc này Ninh Vũ Phi tay trái ôm tay phải ấp, biểu cảm cực kỳ lúng túng.

Cửa mở ra, Phùng Nga Dung nhìn thấy một màn này, nét mặt trực tiếp cứng ngắc, Ninh Vũ Phi vậy mà lại đang ôm con gái của mình và một cô gái xinh đẹp nữa nằm trên mặt đất.