Chỉ thấy hai chân Ngụy Phong cách mặt đất một khoảng, bản thân hắn ta cũng đau đến không thể cử động nổi, còn đang hối hận vì sao lại ngu dốt trực tiếp đi giết chết Ninh Vũ Phi làm gì.
"Giết!"
Ý muốn giết người trong Ninh Vũ Phi nổi dậy, thẳng tay "răng rắc" hai tiếng, vặn gãy cổ Ngụy Phong.
Lúc này, Trần Thành Hạo không biết đã đến đây từ bao giờ, tận mắt nhìn thấy Ninh Vũ Phi vặn gãy cổ một người.
Ninh Vũ Phi cũng nhìn thấy hắn ta, nhưng không còn cách nào khác cả, ném thi thể Ngụy Phong xuống đất.
Sau đó lảo đảo đi sang, nhìn Trần Thành Hạo, hỏi cậu ta: "Sợ à?"
"Vũ Phi!"
Trần Thành Hạo sợ thật, đây là lần đầu tiên cậu ta tận mắt nhìn thấy cả một quá trình giết người như vậy, hơn nữa người ra tay còn là anh em của cậu ta.
Nhưng nghĩ đến người kia muốn giết Ninh Vũ Phi, Trần Thành Hạo lập tức vội vàng lắc đầu: "Vũ Phi, cậu không giết thằng đó vậy thì nó sẽ giết cậu, tôi không sợ!"
"Vậy là tốt rồi!"
Ninh Vũ Phi gỡ ba cây ngân châm sau gáy ra, cả người suy yếu mà ngã xuống đất.
Nội tạng chảy máu, hơn nữa còn bị gãy xương nhiều chỗ, đã sắp không chịu nổi nữa rồi.