Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 123: Tắm rửa



"Được rồi, cảm ơn sư tỷ!"

Ninh Vũ Phi rưng rưng ăn hết toàn bộ, không thể phụ lòng tốt của các sư tỷ.

Cốc cốc!

"Bà đi xem một chút là ai đến rồi?" Bà Ngô đứng dậy đi ra cửa lớn.

Một lát sau, Vân Liên đi đến, trông thấy Ninh Vũ Phi ngồi ở trên ghế sa lon bị mấy vị sư tỷ của anh chăm sóc như là một đứa trẻ liền cảm thấy an tâm, nói: "Vũ Phi, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi?"

"Chị Liên, chị đến rồi à, mời ngồi!" Hiện tại Ninh Vũ Phi đã no đến phình bụng.

Vân Liên liếc mắt nhìn về phía sau, mỉm cười nói: "Xem ra cậu ăn rất ngon miệng."

"Hì hì, đều là nhờ mấy vị sư tỷ chăm sóc chu đáo!" Ninh Vũ Phi cười nói.

Lúc này, Liễu Việt Yến nói: "Sáu Út, em phải chân thành mà cảm ơn chị Liên của em, là cô ấy lái xe đến hiện trường đưa cậu đến bệnh viện."

"Cám ơn chị Liên!" Ninh Vũ Phi cảm kích nói.

"Đừng khách khí, tối nay chị tới là để xác nhận một sự kiện, bang Trưởng Xà bị diệt, chị đang lo liệu có phải là do bên chính phủ làm hay không?" Vân Liên hỏi.

Liễu Việt Yến là chị đầu, tự nhiên cũng là cô ấy giải đáp, nói: "Chị Liên, chị yên tâm đi, chuyện này sẽ không dính líu đến các người đâu."

Mặc dù không có nói rõ là ai phái người làm, nhưng mà có câu nói này Vân Liên cũng đã yên lòng.

Dù sao bang Trưởng Xà bị diệt cũng không phải việc nhỏ, nếu như là người ở trên chính phủ bắt đầu càn quét hoặc là gì khác, như vậy mình cũng phải cẩn thận một chút.

Vân Liên nói: "Có câu nói này là tôi an tâm rồi, vậy tôi sẽ không quấy rầy các sư tỷ muội các người đoàn tụ nữa, tôi về trước đây!"

"Chị Liên, vậy chị đi đường cẩn thận, chúng tôi không giữ chân chị nữa."

"Được rồi!"

Sau khi Ninh Vũ Phi uống xong một ngụm canh cuối cùng, rốt cuộc có thể nghỉ ngơi, nói: "Mấy vị sư tỷ, em thật sự không thể ăn nổi nữa."

"Sư đệ à, ăn no mới có sức lực mà bảo vệ chính mình chứ?"

"Em đã có thể tự bảo vệ mình rồi, đừng nữa mà!"

Ninh Vũ Phi đáng thương lắc đầu, mặc dù rất no, nhưng là mình cũng rất hạnh phúc đã có được mấy vị sư tỷ vô cùng yêu thương mình.

Sau khi mấy vị sư tỷ lải nhải xong, Ninh Vũ Phi nói: "Ba vị sư tỷ à, các chị cũng rất mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi đi?"

"Sư đệ, tụi chị muốn chăm nom em!" Lệ Khinh Thiền nói.

"Thế các chị không đi, em lên trên tắm rồi đi ngủ đây."

Ninh Vũ Phi đứng lên chạy lên lầu, cơ thể đã có thể tùy ý cử động, cũng không đáng lo ngại.

Thế nhưng nhị sư tỷ và tam sư tỷ lại chạy đến lần lượt đỡ lấy hai cánh tay của Ninh Vũ Phi.

"Sáu Út cẩn thận!"

"Vâng!"

Sau khi cuối cùng đã về đến phòng, Ninh Vũ Phi chuẩn bị tắm rửa, trên người anh tất cả đều là các loại mùi thuốc, rất khó chịu.

Vừa cởi quần áo ra thì ngoài cửa phòng đã có ba vị sư tỷ đi tới.

Lập tức khiến Ninh Vũ Phi giật mình che đậy kín thân thể của mình: "Ba vị sư tỷ, các chị làm gì vậy?"

"Sư đệ à, một mình em tắm rửa không tiện, tụi chị đến giúp em." Lệ Khinh Thiền nói.

"Thế này không được đâu, dù sao chúng ta đều đã trưởng thành!" Ninh Vũ Phi xấu hổ.

Lâm Thanh Tiêu to gan nói: "Hồi nhỏ từ trên xuống dưới người em đều bị tụi chị xem hết rồi, lại còn xấu hổ ngại ngùng với tụi chị làm gì."

Ba người bước tới lôi kéo Ninh Vũ Phi vào trong phòng tắm.