Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 130: Đau đớn như phanh thay xé xác



Hiện giờ Chu Đống cũng không thiết sống nữa, nếu như không phải ba hắn ta ngăn cản thì hắn ta đã muốn tự tử từ lâu rồi.

Về phần những chuyện mà hắn ta và luật sư của hắn ta đã làm, một khi nói ra thì chắc chắn sẽ phải ngồi tù.

Bác sĩ nói: "Mặc dù bệnh viện chúng tôi không khuyến khích ông đi tìm mấy thầy lang ngoài kia, kẻo không may lại tìm một tên lang băm, nhưng mà tình hình bệnh của con ông thế này, bệnh viện chúng tôi cũng đành bó tay, một số thầy lang giỏi vẫn có thể trị khỏi được mấy loại bệnh không rõ nguyên nhân thế này.”

"Bác sĩ thật tốt!"

Không còn cách nào khác, đây cũng là cách cuối cùng rồi.

Thế là Chu Phúc Lộc gọi điện cho bạn bè của ông, hỏi họ xem có quen thầy lang nào tương đối có danh tiếng hay không.

Quả nhiên thật sự có người đấy, Chu Phúc Lộc vội vàng dìu Chu Đống lên xe rồi cùng đi tới một nơi.

Trùng hợp, nơi ông ấy đến chính là phòng khám Tế Thế mà Đường Cảnh Trung lập ra, vừa vặn gặp phải Đường Cảnh Trung đang chuẩn bị đi ra ngoài tìm người anh em của mình.

"Này này này, ông bác sĩ, ông là bác sĩ của phòng khám này đúng không?" Chu Phúc Lộc hỏi.

So sánh với Chu Đống thì thái độ làm người của Chu Phúc Lộc cũng rất khéo, ông ấy hiểu làm thế nào để nhờ vả người khác giúp mình, cũng biết nhìn sắc mặt người khác.

"Đúng vậy, nhưng tôi phải đi ra ngoài mấy ngày." Đường Cảnh Trung nói.

"Bác sĩ, xin ông khám giúp con trai tôi xem nó bị bệnh gì vậy, chúng tôi đã tìm đến rất nhiều bệnh việc và bác sĩ rồi nhưng không thể khám ra nguyên nhân bệnh."

"Ở đâu, để tôi khám xem!"

Là một bác sĩ, Đường Cảnh Trung vẫn bỏ việc tìm anh em mình sang một bên mà khám bệnh cho bệnh nhân.

Đường Cảnh Trung nhìn thấy Chu Đống ngồi ở ghế xe sau, sau đó bắt mạch cho hắn ta, ông hơi nhíu mày lại: "Có phải cậu nhà từng có đợt rất kén ăn không, đây rõ ràng là do không ăn không uống nên mới dẫn đến bệnh thế này sao?"

"Ai ôi, bác sĩ đứa con trai này của tôi bị mắc bệnh gì lạ lắm, nó cứ bị đau mà chả rõ nguyên nhân, cả người cứ như bị dao đâm vào, suốt mấy ngày nay mới có chuyển biến tốt hơn một chút, nhưng rồi vẫn tái phát." Chu Phúc Lộc vội nói.

Nghe thấy ông ấy nói vậy, Đường Cảnh Trung chau mày đứng lên, đây không phải là chứng bệnh đau đớn như phanh thay xé xác mà ông từng mắc phải đây sao, may là Ninh Vũ Phi đã cứu chữa cho ông.

Chẳng lẽ người trẻ tuổi này cũng vô ý đắc tội người anh em của ông nên mới bị mắc cái chứng bệnh đau đớn đó sao.

"Hiện trạng nãy diễn ra suốt mấy ngày rồi?" Đường Cảnh Trung hỏi.

"Đã năm, sáu ngày rồi, bác sĩ, bệnh này có thể chữa được không?"

Sau khi Đường Cảnh Trung xuống xe, ông mở miệng bảo: "Có thể trị được, ông đưa cậu ấy vào bên trong đợi lát nữa tôi đến."

"Được được được!"

Nghe bác sĩ nói thế, Chu Phúc Lộc như nhìn thấy niềm hy vọng, vội vàng để họ đưa Chu Đống vào bên trong.

Lúc này, Đường Cảnh Trung gọi cho Ninh Vũ Phi nói chỗ ông có một người bị mắc bệnh như thế, hỏi Ninh Vũ Phi phải chữa trị thế nào.

Ninh Vũ Phi kinh ngạc một chút rồi nói: "Vậy bác hỏi bệnh nhân xem có phải tên là Chu Đống hay không, nếu đúng thì bác cứ làm thế này..."

"Được."

Sau khi nghe hiểu lời Ninh Vũ Phi nói, Đường Cảnh Trung đi vào kiểm tra tình huống và hỏi một câu: "Con trai ông tên là gì, đưa chứng minh nhân dân cho tôi đăng ký tên một chút?"

"Được, ông xem đi!"

Sau khi nhận chứng minh nhân dân, quả nhiên Đường Cảnh Trung nhìn thấy hai chữ Chu Đống, thế nên làm theo ý của Ninh Vũ Phi.

Đăng ký thủ tục một lúc, nhưng Đường Cảnh Trung vẫn mãi chưa có ý định ra tay chữa bệnh.

Điều này khiến cho Chu Phúc Lộc cảm thấy lo lắng, ông ấy vội vàng đi qua hỏi: "Bác sĩ, khi nào ông mới chữa bệnh cho con tôi vậy?"