Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 136: Đừng phụ lòng người ta nhé



"Vũ Phi, nếu như chúng ta hôn rồi, em cũng đã nói chị có đứa con của em rồi, vậy chi bằng chúng ta gạo nấu thành cơm ở đây luôn được không?" Trầm Mặc Như nói.

Ninh Vũ Phi bắt được ngay cổ tay của Trầm Mặc Như, mặt sa sầm lại, trả lời: "Em đây chỉ là góp vui lấy lệ mà thôi, là để giúp chị đuổi Diệp Khôi Triết đi mà.”

"Không có sao hết, dù sao chị cũng thích em lắm, bé cưng à!"

"A... Cứu mạng, đừng mà... ”

Trong lúc bối rối, Ninh Vũ Phi mở cửa xe ra, thẳng thừng lộn nhào xuống, chạy ra ngoài.

Trầm Mặc Như tức giận bĩu môi: "Hừ, quên khóa cửa xe!”

Qua rất lâu sau, Ninh Vũ Phi mới trở về nghiêm túc thành thật ngồi ở ghế sau, nói: "Chị Mặc Như, chúng ta trở về đi?”

"Vũ Phi, vì sao em không chấp nhận chị, hay là em đã có người mình thích rồi?" Trầm Mặc Như chất vấn.

"Chị Mặc Như, em thật sự không thể mà, bởi vì sư phụ của em đã từng nói, nếu như trước năm hai mươi mốt mà em không còn là trai tân nữa, có thể sẽ có tai họa nguy hiểm tới tính mạng." Ninh Vũ Phi giải thích.

"Hừ, bởi vì lý do này mà em mới từ chối chị sao?"

"Đúng vậy, em phải nghe sư phụ em nói, không được tùy tiện phá thân, phải giữ mình cho kỹ." Ninh Vũ Phi kiên định nói.

Vẻ mặt Trầm Mặc Như đen sầm lại, nói: "Được rồi, sinh nhật của em là khi nào?”

"Hỏi cái này làm gì?"

"Hừ, chị chắc chắn phải ngủ với em."

Lời này khiến cho Ninh Vũ Phi xấu hổ toát mồ hôi, nói: "Điều đó có thể sẽ mất nhiều thời gian đấy, em vừa tròn hai mươi sư phụ sẽ để cho em rời núi.”

"Không sao cả, chị có thể chờ được!"

Ong!

Bỗng nhiên, chiếc xe đột ngột phóng nhanh hơn, cảm giác bị đẩy lưng dữ dội khiến cho Ninh Vũ Phi dựa sâu vào chỗ ngồi, nói: "Chị Mặc Như, đường ở đây có nhiều khúc ngoặt, cẩn thận một chút.”

"Không sao hết, cùng lắm thì chúng ta như chim liền cánh như cây liền cành!" Trầm Mặc Như trả lời.

"Đừng đừng đừng, tính mạng quý giá như vậy, sao có thể kết thúc quãng đời còn lại qua loa sơ sài thế được."

Một tiếng đồng hồ sau, Trầm Mặc Như phóng một vòng dọc theo bờ biển trở về, rốt cuộc cũng để cho Ninh Vũ Phi trở về biệt thự, may mà mình không say xe, nếu không đã nôn đến nỗi dạ dày co thắt luôn từ lâu rồi.

Lúc trở về biệt thự thì đã là năm giờ chiều.

"Vũ Phi, làm sao lại bẩn thỉu như vậy chứ, mau mau thay đồ ra mà giặt giũ đi!" Bà Ngô quan tâm nói.

"Không sao ạ, con tự mình ném vào trong máy giặt là được rồi."

Ninh Vũ Phi nhìn xung quanh một lát, hỏi: "Bà Ngô, Tố Nga đâu? ”

"Con bé ở trên lầu dọn dẹp phòng, đứa trẻ này thật là siêng năng, còn giúp bà làm một ít công việc, Vũ Phi, con đừng phụ lòng người ta nhé!"

Vẻ mặt Ninh Vũ Phi thẳng thừng sa sầm lại, bất đắc dĩ nói: "Bà Ngô à, Tố Nga và con thật sự không có gì, bà đừng suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi đi.”

Sau đó Ninh Vũ Phi đi lên lầu, thấy căn phòng của mình cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, chăn mền đều đã được gấp lại gọn gàng ngay ngắn rồi.

"Tố Nga?" Ninh Vũ Phi kêu một tiếng.

Không có ai đáp lại, vì thế anh tò mò đi tới, kết quả lại nhìn thấy Đường Tố Nga đang nằm trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ bé căng thẳng.

"Tố Nga, em làm sao vậy?" Ninh Vũ Phi vội vàng ôm nó lên giường.

Bà Ngô ở dưới lầu nghe thấy tiếng động thì lập tức chạy lên, vào phòng hỏi: "Vũ Phi, có chuyện gì vậy?"

"Con không rõ nữa, nhưng cơ thể Tố Nga lạnh quá."

Nghe vậy, bà Ngô vội vàng dùng tay sờ vào trán của Đường Tố Nga, lập tức rụt tay lại, kinh ngạc kêu lên: "Làm... Làm sao lại lạnh như một tảng băng thế kia?”

"Bà Ngô, bà mau mau đi đón một chậu nước sôi và mang khăn mặt tới đây, tùy ý lấy đèn cồn đặt dưới gầm giường con ra đi."

"Được!"

Ninh Vũ Phi xem mạch cho Đường Tố Nga, mạch rất hỗn loạn, giống như đang có một thứ gì đó đang chạy tán loạn khắp nơi vậy.