Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 153: Thành công



Bệnh viện nhanh chóng tìm đội ngũ giỏi nhất phối hợp với Ninh Vũ Phi để tiến hành ca phẫu thuật.

Vốn dĩ bọn họ đã tan làm, lúc biết phải phẫu thuật cho bệnh nhân thì hơi khó chịu nhưng vừa nghe phối hợp với Ninh Vũ Phi để tiến hành ca mổ thì ai nấy đều vội vàng đi tới bệnh viện.

Một tiếng sau, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, Ninh Vũ Phi suy nghĩ kỹ quá trình.

Đi vào phòng cấp cứu, anh nhìn gương mặt tang thương của bà Ngô với lòng kính trọng cho một người bị bệnh tật quấn thân nhưng vẫn kiên cường sống.

Cho dù thần chết muốn dẫn bà ấy đi thì Ninh Vũ Phi cũng sẽ dốc hết sức cướp bà Ngô từ tay thần chết.

“Bắt đầu đi!”

Ninh Vũ Phi bắt đầu mổ chính, làm việc đâu vào đấy.

Ca phẫu thuật thực hiện tới ba giờ khuya, ai ai cũng mệt mỏi.

Tuy vậy, Ninh Vũ Phi vẫn kiên trì, không nhìn ra chút mệt mỏi nào. Cuối cùng cũng cắt bỏ khối u to như quả trứng gà, sau đó anh kiểm tra nhịp tim còn vấn đề nào không, không có thì bắt đầu khâu vết thương.

Lần phẫu thuật này cũng giống như lần trước, bệnh nhân không có bất kì tình huống đột ngột phát sinh. Bình thường với những ca mổ có rủi ro cao thì ít nhiều cũng xuất hiện một số tác dụng phụ.

Nhưng cả hai lần đều không, đội ngũ phối hợp với Ninh Vũ Phi đều cảm thấy anh như được thần may mắn phù hộ để mỗi lần anh mổ chính đều có xác suất thành công rất cao.

Lại một giờ trôi qua, vết thương của bà Ngô đã được khâu lại, Ninh Vũ Phi cũng hoàn thành công việc.

Bên ngoài phòng cấp cứu, Ninh Vũ Phi thay quần áo, anh nói: “Chúng ta đi thăm bà Ngô thôi.”

“Anh Vũ Phi ơi, anh không chỉ học đông y mà còn học tây y luôn sao?”

“Nếu muốn học thì sau này anh sẽ dạy em, bây giờ chúng ta đi thăm bà Ngô đã.”

“Được rồi!”

Trong phòng chăm sóc đặc biệt, Đường Tố Nga thật sự không chịu nổi đã tựa vào vai Ninh Vũ Phi ngủ thiếp đi.

Một đêm trôi qua, Ninh Vũ Phi vẫn chưa nhận được bất kì cuộc gọi nào từ người nhà bà Ngô, anh cảm thấy đau lòng thay cho bà ấy.

Nếu bà Ngô không được người hảo tâm báo cho anh thì có lẽ đã chết ở nơi nào đó.

Ánh nắng rọi vào phòng, Đường Tố Nga tỉnh dậy, cô ấy phát hiện mình đang dựa vào người Ninh Vũ Phi thì xấu hổ lên tiếng: “Em xin lỗi anh Vũ Phi, em buồn ngủ quá.”

“Không sao.”

Đường Tố Nga trông thấy bà Ngô vẫn chưa tỉnh nên nói: “Vậy em ra ngoài mua đồ ăn nhé.”

“Ừ, đi cẩn thận.”

“Dạ!”

Qua hồi lâu, Ninh Vũ Phi nghe thấy giọng nói của bà Ngô: “Vũ Phi?”

“Cuối cùng bà Ngô cũng tỉnh, thấy thế nào, có chỗ nào khó chịu không bà?”

Bà Ngô mê man nhìn bốn phía: “Sao bà lại ở trong bệnh viện vậy, không được, bà không thể nằm viện.”

Nhìn thấy bà Ngô muốn ngồi dậy thì Ninh Vũ Phi vội nói: “Bà làm gì thế bà Ngô, tối hôm qua bà vừa cắt bỏ khối u não, bây giờ không thể vận động mạnh.”

“Bà còn được phẫu thuật sao? Vũ Phi ơi, bà làm gì có tiền?” Bà Ngô vội nói.

“Bà Ngô đừng lo, tiền bạc không quan trọng, quan trọng là bà khỏe mạnh.”

Ninh Vũ Phi lại nói: “Rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, tại sao bệnh tim tái phát dẫn đến hôn mê, nếu không có người tốt bụng phát hiện bà thì thật sự con vẫn chưa biết chuyện.”

“Vũ Phi, thật ra tối hôm qua…” Bà Ngô không nói nữa, chỉ lẳng lặng rơi nước mắt.

Bởi vì nguyên nhân dẫn đến bệnh tim tái phát khiến bà ấy bất tỉnh là do con trai, tim đau đớn khiến bà ấy tưởng chừng như mình sẽ chết.

Bây giờ được người cứu giúp, tỉnh dậy thấy không phải con trai mình mà là một người không máu mủ làm trái tim bà ấy càng giá lạnh.

Ninh Vũ Phi lấy khăn giấy lau nước mắt cho bà Ngô, anh lên tiếng: “Bà Ngô đừng khóc, có chuyện gì hãy nói với con, đừng giấu trong lòng.”

“Bà cảm ơn cháu, Vũ Phi.”