Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 157: Món hời lớn



"A!"

Một tên côn đồ quát to một tiếng đá ngang chân phải đến.

Ninh Vũ Phi nhấc chân đá một cước vào chân chỗ trên đầu gối.

Lập tức "răng rắc" một tiếng, chân của tên côn đồ trực tiếp đứt gãy, ngã trên mặt đất kêu thảm thiết.

"Xông lên, toàn bộ lên cho tôi, đập chết thằng nhóc này."

Tay phải Ninh Vũ Phi nắm chặt Trương Đức Trung, khóe mắt nhìn chằm chằm từng cử động xung quanh, một cái nắm đấm bỗng đánh tới.

Sau khi lùi lại một bước né tránh, anh bắt lấy cánh tay của đối phương mà vặn xoắn, cánh tay yếu ớt cứ thế mà gãy.

Hầu như mỗi một người ra tay với Ninh Vũ Phi không phải gãy tay thì cũng là gãy chân, mất đi sức chiến đấu.

Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ mười tên côn đồ đều ngã trên mặt đất.

"Cậu lên đi!" Anh Báo quát.

Một người đàn ông trung niên rút ra một con dao, chậm rãi đi tới trước mặt Ninh Vũ Phi, cười lạnh.

Sau khi ước một bước đến gần Ninh Vũ Phi, con dao găm trong tay cũng không ngừng chém ra, mỗi nhát đều là trí mạng.

Ánh mắt Ninh Vũ Phi lạnh lẽo, vừa nhìn thấy cơ hội liền đá ra một cước.

Phanh!

Tên côn đồ làm màu bị một cước đá bay, trực tiếp đánh vỡ cửa phòng, bay ngược ra khỏi vòng vây.

Những người bên ngoài dừng chuyện đang làm lại, ngơ ngác nhìn.

Toàn bộ đám côn đồ vây quanh bốn phía, đám dân cờ bạc thấy thế liền lập tức giải tán.

Tên côn đồ cầm dao che lấy lồng ngực của mình, nói: "Thằng nhóc kia, để xem cậu có thể đánh đến lúc nào!"

Anh Báo đi tới, trong tay còn cầm một thanh khảm đao, trong miệng vẫn đang phì phèo điếu thuốc.

Ông ta cũng từng bước một đi tới trước mặt Ninh Vũ Phi, khinh thường nói: "Thằng nhóc, xem ra cậu thật đúng là rất biết đánh nhau, hôm nay cũng đã đến lúc..."

Nói còn chưa dứt lời, Ninh Vũ Phi đã hành động, vẻn vẹn chỉ trong chớp mắt, anh Báo trực tiếp là co giật khóe miệng.

"A…"

Ngay sau đó kêu thảm một tiếng bay rớt ra ngoài.

"Xông lên, băm vằm thằng nhóc này cho tôi!" Tên côn đồ đứng đầu gào lên, còn ông ta thì tự mình đi đỡ lấy anh Báo.

Ước chừng có đến ba mươi người lao đến, Ninh Vũ Phi nhìn thấy một cây gậy thô trên mặt bàn liền cầm nó lên.

Trong lúc nhất thời cục diện cực kỳ hỗn loạn.

Đối diện với mấy người này, Ninh Vũ Phi vẫn đối phó không chút phí sức như cũ, cây gậy trong tay không lưu tình chút nào đánh vào trên người của đối phương.

Cùng lúc đó, Lăng Bảo Châu cũng thông qua máy giám sát nhìn thấy được cảnh đánh nhau.

"Đội trưởng Lăng, không hay rồi, cậu học sinh vừa rồi đánh nhau với những tên côn đồ bên trong, còn một cước đá bay anh Báo."

"Anh Báo xuất hiện, hiện tại lập tức áp dụng truy bắt, mau lên."

Trong vòng ba phút, Lăng Bảo Châu mang theo đội viên của mình và các cảnh sát mai phục xung quanh hành động.

Một nhóm cảnh sát từ trong ngõ hẻm lao ra, dọa cho Trần Thành Hạo đang hút thuốc ở bên đường nhảy lên một cái: "Chuyện này là sao, cậu ấy sao rồi?"

Vội vàng lấy điện thoại di động ra, gọi vào số của Ninh Vũ Phi, thế nhưng lại không có người nghe.

"Thôi xong, thế này nếu như bị hiểu lầm thì phải làm sao bây giờ?" Trần Thành Hạo nói.

"Này!"

Bỗng nhiên, Ninh Vũ Phi xuất hiện sau lưng Trần Thành Hạo.

Khiến Trần Thành Hạo trong lúc nhất thời cứ chỉ chỉ nhà tắm công cộng rồi lại vừa chỉ chỉ Ninh Vũ Phi, không hiểu Ninh Vũ Phi ra ngoài lúc nào.

Ninh Vũ Phi: "Thành Hạo, cậu đi về trước đi, sau khi giải quyết một số chuyện thì tôi sẽ tìm câu uống rượu."

"Được... được thôi!"

Sau khi bọn người Lăng Bảo Châu tiến vào thì chỉ nhìn thấy đầy đất đều là mấy tên côn đồ đang kêu rên, trong đó còn có anh Báo.

"Bắt hết tất cả!"

Sau khi còng tay anh Báo, Lăng Bảo Châu nói: "Xem lần này ông còn có thể chạy trốn đến chỗ nào?"

"Đội trưởng Lăng, chúng ta thế này chẳng phải là nhặt được món hời lớn sao, không cần tốn nhiều sức đã có thể tóm gọn toàn bộ đám người kia."

Lăng Bảo Châu thu súng lại, không vui nói: "Vui mừng cái gì, học sinh kia đâu rồi?"