Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 160: Hóa giải



Ninh Vũ Phi cau mày, nói: “Cháu cảm thấy nhất định người này có thù oán với ông, nếu không thì cũng không cần phải lưu một luồng khí như vậy ở trong cơ thể để tra tấn ông.”

“Haiz, cũng có thể kẻ thù, thế nhưng tôi cũng không nghĩ ra đó là ai.”

“Được rồi, bệnh của ông trước tiên phải làm tiêu tan luồng khí kia đi, nếu không thì cho dù có chữa thương được nhưng cũng sẽ bị thương lại.”

Ông cụ Giang cũng không từ chối nữa, đã sẵn sàng chuẩn bị chữa trị.

Chỉ thấy năm ngón tay của Ninh Vũ Phi đặt ở trên đỉnh đầu của ông cụ, một luồng khí vô cùng mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể của ông cụ.

Luồng khí kia giống như gặp phải khắc tinh, đã bị Ninh Vũ Phi dùng khí hóa giải sạch.

Cũng giống như vậy, cách trị liệu khí như vậy khiến cho Ninh Vũ Phi cũng tiêu hao một lượng khí rất lớn, nếu không phải vì Giang Vị Noãn thì cô sẽ không bao giờ làm như vậy.

Bởi vì khi sử dụng chân khí này một lần thì phải cần một khoảng thời gian rất dài mới có thể hồi phục lại như cũ.

Sắc mặt của ông cụ đỏ bừng, khóe miệng tràn ra máu tươi, thế nhưng trông sắc mặt của ông cụ đã trở nên hồng hào hơn rất nhiều.

Nửa tiếng sau, Ninh Vũ Phi đã khơi thông theo toàn bộ cơ thể của ông cụ, còn cô cũng mệt đến mức suýt ngã xuống.

“Phù!”

Ninh Vũ Phi thở ra một hơi, nói: “Ổn rồi, sau này ông chỉ cần dùng thêm một ít thuốc Đông y cùng với thuốc bổ là được, khoảng nửa năm sau thì ông sẽ khỏi thôi.”

Phụt!

Thế nhưng vừa nói xong thì Ninh Vũ Phi đã phun ra một búng máu, vội vàng chống tay vào bàn.

“Vũ Phi, Trấn…”

Ông cụ sốt ruột muốn gọi Giang Trấn Hải vào, thế nhưng Ninh Vũ Phi nói: “Cháu không sao đâu, không cần tới bệnh viện đâu ạ, chỉ cần rửa sạch là được ạ.”

“Cháu thật sự không sao chứ? Vũ Phi, thật sự làm khó cháu rồi.” Ông cụ nói.

“Không sao đâu ạ.”

Ninh Vũ Phi đi vào phòng tắm rửa sạch vết máu, khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của mình trong gương thì cũng cảm thấy bất đắc dĩ, rõ ràng bản thân cũng không ổn mà còn cậy mạnh đi làm.

Thực ra có điều Ninh Vũ Phi vẫn chưa nói chính là luồng khí trong người ông cụ rất bá đạo, nếu như để lâu mà không hóa giải thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng, khá giống với luồng hàn khí trong người của Đường Tố Nga.

Đây là cái giá của việc làm người tốt.

Sau khi xử lý xong vết máu thì Ninh Vũ Phi ra khỏi phòng tắm, rồi đi tới phòng khách với ông cụ.

Ông cụ nói: “Đi, gọi tất cả mọi người trong biệt thự tới đây?”

“Ba muốn làm gì vậy ạ?”

“Bảo con đi thì cứ đi đi!” Ông cụ mất kiên nhẫn nói.

Giang Trấn Hải đi ngay lập tức, bên trong khu biệt thự ngoại trừ có 5 người giúp việc thì còn có mười tên vệ sĩ tinh nhuệ, tổng cộng cũng phải có 20 người.

Tất cả mọi người không biết ông cụ muốn làm gì, dù sao thì cũng chỉ thành thật nghe lời là được rồi.

Ông cụ Giang nói: “Hiện tại, tôi muốn tuyên bố một việc đó chính là từ nay về sau Ninh Vũ Phi chính là ân nhân của nhà họ Giang chúng ta, cũng chính là vị khách tôn quý nhất, mọi người nhìn thấy cô ấy cũng giống như nhìn thấy tôi.”

Mọi người có chút ngơ ngác, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy ông cụ ra lệnh nghiêm túc như thế.

“Nghe rõ chưa?”

“Rõ rồi ạ!”

Ninh Vũ Phi nhỏ giọng nói: “Ông không cần làm như vậy đâu ạ?”

“Không sao đâu, chúng ta đi ăn cơm thôi!” Ông cụ vẫy tay, ý bảo mọi người có thể đi.

Sau đó thì mọi người vào nhà ăn để ăn cơm, chỉ có Dương Tú Tú là cảm thấy có chút không vui bởi vì Ninh Vũ Phi nhận được sự khen ngợi của ông cụ, còn đứa cháu ngoại họ hàng xa kia thì không thèm để ý.

Sau khi ăn cơm xong, Giang Vị Noãn tiễn Ninh Vũ Phi ra ngoài, chuẩn bị lái xe đưa cô về.

Thế nhưng Ninh Vũ Phi lại từ chối, để cho một cô gái đưa về nhà thì còn ra thể thống gì nữa, cũng không cần phải phiền toái như vậy.

Sau khi trở về biệt thự, Ninh Vũ Phi tới xem tình trạng của bà Ngô, khôi phục rất tốt, không có vấn đề gì lớn cả.

Còn cô thì đi tắm rửa, sau đó thì lên giường ngồi bắt đầu nạp khí.

Một đêm qua đi, Ninh Vũ Phi cũng khôi phục hơn rất nhiều.

Hôm nay cô nhất định phải đi học, nếu không thì không tốt nghiệp được mất.