Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 162: Hỏng xe



“Vũ Phi, tên Ito Koji này là một du học sinh có bối cảnh rất lớn, lần này cậu làm như vậy…”

Ninh Vũ Phi thản nhiên nói: “Không sao đâu, đây là nước Long Việt, không phải là địa bàn của họ đâu nên không cần phải sợ.”

“Đúng là rắc rối luôn tìm đến tận nơi.”

“Để tớ đi xử lý một chút đã.”

Thật ra Ninh Vũ Phi không sợ cái tên Ito Koji này đam thọc bởi vì nhất định anh ta sẽ tự nghĩ cách giáo huấn cô.

Sau khi lau bàn sạch sẽ thì bước vào tiết học tiếp theo.

Ito Koji nhanh chóng chạy tới bệnh viện băng bó vết thương, cả trán bị rách toạc, máu chảy ròng ròng.

“Các cậu mau đi tra kỹ lai lịch của con nhóc này đi, tôi nhất định phải giết nó?”

“Được, tôi sẽ đi tra!”

Hiện tại Ito Koji đau không thể chịu nổi, nói gì thì anh ta cũng là một cao thủ Karate, thế mà lại bị con nhóc Ninh Vũ Phi dùng một tay dí đầu lên bàn.

Đây chính là sự sỉ nhục đối với lòng tự trọng của anh ta mà.

Sau khi hai tiết học trôi qua, khi Ninh Vũ Phi tới bãi đậu xe để lấy xe, liền nghe thấy bên cạnh có tiếng sột soạt.

Anh đi qua nhìn với vẻ ngạc nhiên, hóa ra có hai cô gái đang xì hơi xe đạp, dùng đinh bấm đâm thủng lốp xe.

“Để xem con chó kia làm thế nào để mở khóa xe?” Một cô gái có vết chàm trên mặt nói.

“Quan tâm đến cô ta làm gì, bây giờ chúng ta cứ phá lốp xe của cô ta trước đã để xem cô ta về nhà bằng cách nào.”

Ninh Vũ Phi cau mày, mở miệng: “Này, các cậu nhằm vào một người như vậy có phải có chút quá đáng quá không?”

Hai cô gái cũng không chạy đi bởi chuyện tốt mà bọn họ vừa làm, mà chỉ bình tĩnh đứng lên, cũng chẳng có ý muốn chạy.

“Này, cậu là ai, xe này bọn tôi thích làm gì thì làm đó, cậu quản được sao?” Cô gái mặt rỗ nói.

“Nếu như là người tôi không biết thì không sao cả, nhưng tôi biết cậu ấy.”

“Ai chà!”

Cô gái mặt rỗ cười với vẻ khinh thường, nói: “Cậu cũng chỉ là một người yêu đơn phương, cũng chỉ là loại người giường đơn gối chiếc suy nghĩ miên man mà thôi, ha ha.”

“Tốt nhất là cậu coi như không biết chuyện này, nếu không thì không có quả ngon mà ăn đâu.”

“Cho dù có biết thì có thể làm gì, cho dù cậu có nói với con chó kia thì sao chứ, con chó kia cũng chỉ đi mách với giảng viên mà thôi.” Cô gái mặt rỗ nói chuyện với vẻ kiêu ngạo.

Ninh Vũ Phi khinh thường: “Là do các cậu tự làm hay là có người sai khiến?”

“Cậu quan tâm đến làm gì?”

Cô gái mặt rỗ đẩy Ninh Vũ Phi ra sau, trực tiếp rời đi.

Vì là con gái, hơn nữa lại còn đang ở trong trường học nên cô cũng không định ra tay, thế nhưng đối với loại người kiêu ngạo, dạy mãi không biết sửa như thế này thì chỉ có đau tay mới khiến bọn họ nhớ lâu được.

Ninh Vũ Phi nhìn thấy chiếc xe đạp đã xịt lốp, nhìn thấy cảnh này, xem ra Tô Điềm cũng chỉ có thể yên lặng chịu đựng.

Vì thế, Ninh Vũ Phi đẩy xe ra ngoài cổng trường tìm một chỗ sửa xe.

Thế nhưng bởi vì săm xe đã vá lại quá nhiều lần cho nên không thể tiếp tục vá lại nữa, chỉ có thể đổi săm xe mới với lốp xe luôn.