Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 176: Trù yểu



"A, Giang Bảo, ông làm sao vậy?"

Bỗng nhiên, trong phòng truyền ra tiếng thét chói tai của Vương Thu Hạnh làm cho mấy người vệ sĩ mặc đồ đen kinh ngạc chạy lao ra.

Thẩm Văn Dự nằm trên sàn nhà, gương mặt trắng bệch như một tờ giấy, hô hấp cũng vô cùng khó khăn.

"Ba, ba làm sao thế, ba ơi..." Trầm Mặc Như bồn chồn hô lên.

Ninh Vũ Phi nói: "Bởi vì tác dụng phụ của thuốc nên mạch máu trở nên yếu đi, đã bị nứt rồi, không đến mấy phút nữa mạch máu sẽ tràn ra ở phần não."

"Vũ Phi, em mau cứu ba chị đi được không?"

"Đưa dao găm cho tôi đi." Ninh Vũ Phi nói với một người vệ sĩ mặc đồ đen.

Nhưng người vệ sĩ ấy lại do dự, anh ta không tin một người trẻ tuổi như vậy mà có thể cứu người, lúc này phải nên gọi bác sĩ đên.

"Bà chủ, cô chủ, chúng ta vẫn nên nhanh chóng đưa ông chủ đến bệnh viện đi nhé?"

"Không có thời gian nữa, bác gái, cho con mượn cây trâm cài tóc trên đầu bác đi." Ninh Vũ Phi đưa tay lấy trầm cài tóc xuống.

Hay thật, người có tiền quả thực khác biệt mà, trâm cài tóc cũng làm từ đá phỉ thúy quý giá.

"Dừng tay lại, cậu không được động vào ông chủ." Hai người vệ sĩ mặc đồ đen móc súng điện ra.

Đối mặt với đồ chơi này, Ninh Vũ Phi không dám nói mình có thể chống lại dòng điện áp kia, dù có chịu được mà không ngất đi nhưng tay chân cũng sẽ tê rần lên.

"Các người ra ngoài đi, xảy ra chuyện gì thì một mình tôi sẽ chịu trách nhiệm." Trầm Mặc Như tức giận nói với bọn họ.

Hai người vệ sĩ nhìn về hướng Vương Thu Hạnh, bà ấy cũng mở miệng nói: "Các cậu ra ngoài đi, nếu không cứu được thì cũng là do số phận của Giang Bảo.”

"Vâng ạ!"

Ninh Vũ Phi dùng hai ngón tay đặt vào sau ót của Trầm Giang Bảo, dọc đường khẽ chuyển động đến đầu tạo thành một bản đồ bộ phận.

Sau mấy phút đồng hồ, anh tìm được nguyệt phía sau của ông ấy thì đâm cây trâm cày tóc vào đấy, trực tiếp tách phần đầu ra.

Nhưng động tác đâm vào rút ra rất nhanh, sở dĩ ban nãy anh dùng hai ngón tay lần mò là vì tìm vị trí của mạch máu và đo lường độ dày của xương đầu, rồi lại tính toán dùng lực và độ sâu đâm vào đấy. tránh tổn thương đến thần kinh đại não.

Thuận theo cây trâm đá quý được rút ra, lúc đó miệng vết thương cũng chảy máu tươi, nhưng sắc mặt Trầm Giang Bảo vẫn trắng bệch như trước.

"Vũ Phi, thế nào rồi, sao ba chị vẫn chưa tỉnh lại vậy?" Thẩm Mặc Hi lo lắng hỏi anh.

"Hiện tại có thể đưa đến bệnh viện rồi, nhớ phải truyền máu và nói rõ bệnh tình cho bác sĩ biết."

"Được!"

Thẩm Mặc Hi lập tức gọi mấy người vệ sĩ bên ngoài cửa đi vào đưa Trầm Giang Bảo đi đến bệnh viện, Ninh Vũ Phi nhắc nhở bọn họ: "Vết thương hướng xuống phía dưới, màu có chảy cũng không cần cầm lại, trong vòng mười phút đến bệnh được truyền máu sẽ không sao nữa."

Lúc này cả nhà vội vàng đi đến bệnh viện, Ninh Vũ Phi thở dài một tiếng nhìn bàn tay phải của mình toàn là máu lại đáng tiếc bộ âu phục đắt tiền này của mình.

Trước tiên đi vào nhà vệ sinh rửa tay, lại tìm một tiệm giặt ủi quần áo, còn về phần Trầm Giang Bảo chắc chắn không thể nào chết được.

Chưa đến mười phút, Trầm Giang Bảo đã được đẩy vào trong bệnh viện, Trầm Mặc Như nói theo những gì Ninh Vũ Phi đã dặn dò cô.

Bác sĩ cũng nghe theo ý kiến, vội vàng đi vào trong phòng cấp cứu.

"Mẹ, đừng lo lắng, nhất định ba sẽ không sao đâu." Trầm Mặc Như an ủi bà, thật ra cô cũng đang rất lo lắng.

Vương Thu Hạnh nói với cô: "Ông già này thật là, không nghe lời mẹ nói cứ thích hút thuốc uống rượu, như thế mới khiến cho bệnh cũ càng nặng thêm."

Khoảng ba phút sau bác sĩ đi đến.

"Bác sĩ, ba của tôi như thế nào rồi?"

"Ai là người tách một cái lỗ ngoài sau đầu của bệnh nhân vậy?" Bác sĩ không trả lời lại hỏi ngược lại.

Vương Thu Hạnh nghe bác sĩ hỏi lại cảm giác như gặp phải một cơn ác mộng, suýt tí nữa là đứng không vững mà ngất xỉu tại chỗ: "Bác sĩ, có phải chồng tôi…?"

"Không sao, bệnh nhân không có nguy hiểm đến tính mạng, may mắn miệng vết thương ở phía sau của ông ấy đã làm máu tươi đã bị vỡ trong mạch máu chảy ra ngoài nên không sao, nếu không làm thế có lẽ bệnh nhân sẽ không thể chống nổi qua năm phút, hiện tại chúng tôi đã chữa trị mạch máu rồi, sau khi truyền máu thì không sao nữa, còn nữa có phải bệnh nhân có triệu chứng thiếu máu não hay không?"

"Đúng vậy, bác sĩ. Vậy ba tôi thật sự không sao nữa rồi đúng chứ?" Trầm Mặc Như vẫn còn lo lắng nên hỏi bác sĩ thêm lần nữa.

Bác sĩ kiên nhẫn đáp lại cô: "Không sao cả, các cô cứ yên tâm đi."

“Cảm ơn bác sĩ!”