Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 192: Mở phanh lồng ngực anh ta ra



Đây là phòng khám nghiệm tử thi của cục công an, trong đó còn có một bác sĩ pháp y trẻ tuổi.

Người kia trông bộ dạng cũng chỉ mới hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, anh ta khó hiểu hỏi: "Đội trưởng Lăng, đây là khu làm việc cá nhân của tôi, sao lại có nhiều người ra vào như vậy?"

"Bác sĩ pháp y Lý, đây là Ninh Vũ Phi, bác sĩ pháp y của quân khu phía Bắc. Cậu ấy sẽ khám nghiệm tử thi một lần nữa."

"Bác sĩ pháp y của quân khu phía Bắc?"

Vừa nghe thấy là bác sĩ pháp y đến từ quân khu phía Bắc, mắt bác sĩ pháp y Lý liền sáng lên, có vẻ phấn khích nói: "Xin chào, tôi tên là Lý Trung Văn, tôi là bác sĩ pháp y của thành phố Ngọc Trai. Rất vui được gặp anh."

“Xin chào!” Ninh Vũ Phi đưa tay ra nắm.

Tại sao những cảnh sát này, bao gồm cả Lăng Bảo Châu vừa nghe đến bốn chữ quân khu phía Bắc này trong mắt đều đã tràn ngập sự cuồng nhiệt.

“Bây giờ tôi sẽ khám nghiệm tử thi một lần nữa, tôi có thể sẽ cần đến dụng cụ của anh, được không?” Ninh Vũ Phi nói.

"Không sao, mọi người đều là đồng nghiệp, cứ tự nhiên, tôi cũng muốn nhìn thử quân y của quân khu phía Bắc làm việc."

Ninh Vũ Phi gật đầu, bây giờ anh không thể thoát khỏi rồi, nếu không chẳng những làm hỏng mất tên tuổi của mình mà còn bôi nhọ cả thanh danh của tam sư tỷ nữa.

Sau khi mặc một bộ quần áo bảo hộ vào, Ninh Vũ Phi nhìn qua xác chết của tên côn đồ.

Người kia rất gầy, có thể nói toàn thân chỉ còn lại da bọc xương, yếu còn đòi ra gió học đòi bắt chước ngang ngược theo người ta, quả thực là muốn tìm chết.

Không có dấu vết giải phẫu, có nghĩa là bác sĩ pháp y đã không tiến hành khám nghiệm toàn bộ tử thi.

"Anh Ninh, lần trước tôi khám nghiệm sau gáy người chết đã phát hiện phía sau hộp sọ bị lõm, trong não vẫn còn vết máu bầm, đó là nguyên nhân dẫn đến tử vong." Bác sĩ bác sĩ pháp y Lý nói.

"Ừ!"

Những người xung quanh là Lăng Bảo Châu, Dương Bá Tùng và luật sự Hà cũng muốn biết Ninh Vũ Phi khám nghiệm tử thi như thế nào.

Ninh Vũ Phi nhấc phần sau đầu của tên côn đồ lên, dùng tay phải chạm vào phía sau đầu, phát hiện ở đó quả thực đã bị trũng xuống, còn có thể cảm nhận được hộp sọ hơi di chuyển.

Điều này cho thấy cú đẩy của Trần Thành Hạo quả thực đã khiến tên côn đồ này ngã xuống đất khiến sau đầu bị thương.

Nhưng để gây ra tử vong thì còn chưa đủ, Ninh Vũ Phi nói: "Tôi muốn giải phẫu thi thể, mọi người còn muốn tiếp tục xem sao?"

"Xem!" Lăng Bảo Châu là người đầu tiên trả lời.

Dương Bá Tùngcũng không có ý kiến gì, ra hiệu cho Ninh Vũ Phi tiếp tục.

Vì vậy Ninh Vũ Phi liền dùng dao mổ nhẹ nhàng cắt phía sau đầu của tử thi ra, cũng chính là phần bị thương.

Sau một nhát dao từ trong não lập tức chảy ra rất nhiều máu, toàn một màu đen sẫm.

Mọi người tiếp tục theo dõi, chỉ là đổ máu mà thôi không có gì ghê gớm.

Ninh Vũ Phi kiểm tra phía sau rồi nói: "Đây không phải là vết thương trí mệnh, chỉ có thể nói người này đã sắp chết, não bị tích máu bầm."

"Pháp y Ninh, nhưng anh có bằng chứng gì cho thấy máu này chỉ là não tích máu bầm, không phải xuất huyết não do va chạm?"

Bởi vì những gì Ninh Vũ Phi nói tương đương với việc trực tiếp phản bác bản báo cáo trước đó của Bác sĩ bác sĩ pháp y Lý, nên đương nhiên anh ta hy vọng rằng Ninh Vũ Phi có thể đưa ra căn cứ chính xác có thể thuyết phục anh ta.

"Rất đơn giản, anh lại đây xem một chút là sẽ rõ, vừa xem liền hiểu ngay!" Ninh Vũ Phi nói.

Bác sĩ bác sĩ pháp y Lý đeo găng tay tự mình kiểm tra vết thương, anh ta cau mày, mặc dù hộp sọ quả thực đã bị vỡ nhưng các bộ phận quan trọng bên trong lại không bị tổn hại gì.

Hộp sọ của con người tuy là chỗ dễ gặp vết thương chí mạng nhưng nó cũng là một lớp bảo vệ cho não bộ, dù có bị va đập vào đầu cũng không gây tử vong nếu không bị thương.

"Não bị tích máu bầm là do rảnh rỗi sinh nông nổi mà thôi, không có việc gì lại thích dùng đầu đập vào tường, mọi người có thể thấy trán anh ta hơi nhô lên, qua lớp da trên trán vẫn thấy được một phần nào."

Sau khi Ninh Vũ Phi cầm dụng cụ lên anh bắt đầu xẻ thi thể tên côn đồ ra, mở phanh lồng ngực anh ta ra.

"Ối…"