Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 197: Hai người có thể so sánh được sao?



Tình hình hiện tại rất rắc rối, tiền bạc tuy không thành vấn đề nhưng cũng không thể giải quyết được chuyện này.

Bây giờ Trương Đức Trung không thèm quan tâm, một mình bà Ngô làm sao có thể quản chế được một người đã lầm đường lạc lối.

"Bà Ngô, làm sao vậy?" Giang Vị Noãn hỏi.

"Haiz, chúng ta về nhà đi!"

Vài người rời đi, sau khi Trương Thanh Phong bị đánh một trận mà lại không được đưa ra ngoài thi nỗi uất hận trong lòng càng ngày càng mạnh.

Anh ta không ý thức được mình đã làm gì sai, mà chỉ nghĩ rằng mẹ anh ta đã tìm được cuộc sống tốt đẹp hơn và không còn cần đến mình nữa.

Về phần ba anh ta, gọi điện cho ông ta mà ông ta không hề nghe, có lẽ bây giờ ông ta còn đang nướng tiền trong một xới bạc nào đó mà trong đầu còn mơ mộng sẽ đột nhiên giàu lên sau một đêm.

Hôm sau!

Ninh Vũ Phi dặn dò bà Ngô một vài việc rồi tới trường.

Vừa tới tới trường đã gặp Tô Điềm đứng chờ ở cổng trường.

Điều này khiến Ninh Vũ Phi nhớ ra lẽ ra tối qua anh nên đến nhà Tô Điềm ăn tối, nhưng anh lại quên mất vì chuyện của bà Ngô.

“Tô Điềm, tôi thực sự xin lỗi, vì tối hôm qua có vài việc nên tôi quên mất.” Ninh Vũ Phi nói xin lỗi.

"Không sao, tối nay cũng được, nhưng tối nay cậu nhất định phải đến đấy."

Ninh Vũ Phi ngượng ngùng nói: "Sao lại có thể không biết xấu hổ thế chứ, rất xin lỗi chuyện tối hôm qua, đã khiến cậu đợi tôi lâu như vậy, điện thoại tôi lại còn quên sạc nữa."

Điện thoại thông minh ngày nay tuy tốt nhưng dung lượng của pin lại không tốt nên đôi khi máy của Ninh Vũ Phi hết pin mà anh không để ý.

"Không có gì phải xấu hổ đâu, tối nay nhất định phải tới đó."

"Vậy được rồi, đêm nay tôi nhất định sẽ đến, không đến thì tôi là chó con!" Ninh Vũ Phi nói.

"Phì!"

Tô Điềm phì cười, sau đó nói: "Tôi đi vào trước đây."

"Đi vào cùng nhau đi!"

Bởi vì Giang Vị Noãn trở lại nhà cô ấy để lấy vài thứ cho nên hôm nay Ninh Vũ Phi đến trường một mình.

"Ừ!"

Hai người đi đến bãi đậu xe, nhưng lại có ba cô gái đang đi qua.

Một trong hai người đó là Mã Như Ngọc, người đã cố tình phá hoại xe của Tô Điềm lần trước.

Lần này người dẫn đầu là một cô gái mặc váy lửng, trang điểm đậm, ăn mặc hơi lòe loẹt, lại còn nhuộm cả tóc.

Khi Tô Điềm nhìn thấy những người này thì trong ánh mắt cô rõ ràng hiện lên sự sợ hãi, định đi đường vòng.

Nhưng cô gái mặc váy lửng lại nói: "Tô Điềm, nhìn thấy tôi mà lại muốn đi à?"

"Không phải đâu, chào chị.” Tô Điềm nói.

"Thế này không phải là tốt rồi à!” Mã Kỳ Khiết mỉm cười, đưa mắt nhìn sang Ninh Vũ Phi, sau đó hai mắt liền sáng lên.

Bởi vì Ninh Vũ Phi vừa cao vừa đẹp trai, cô ta tự hỏi sao lúc trước mình không nhìn thấy người này nhỉ, trông còn đẹp trai hơn cả bốn soái ca của đại học Long Diệu.

"Ôi chao, anh là bạn trai của Tô Điềm nhà chúng tôi sao?” Mã Kỳ Khiết hỏi.

Khóe miệng Ninh Vũ Phi nhếch lên, anh choàng tay qua người Tô Điềm, đáp: "Đúng vậy, tôi là bạn trai của Tô Điềm, cô là chị khóa trên của cô ấy sao?"

"Đúng vậy, tôi được công nhận là hoa khôi của khoa Tài Chính đấy, anh chàng đẹp trai có muốn ăn chung một bữa cơm không?" Mã Kỳ Khiết liền vuốt tóc tạo dáng định thu hút sự chú ý của Ninh Vũ Phi.

Nhưng vấn đề là bên kia là hoa khôi của khoa thì đúng rồi, nhưng Tô Điềm lại là hoa khôi của trường, hai người có thể so sánh được sao?

Tất nhiên là không thể, Ninh Vũ Phi nói: "Ngại quá, tôi không thích loại phong cách của cô, Tô Điềm, chúng ta đi."

"Đứng lại!"

Mã Kỳ Khiết không vui, lập tức sai người hầu nhỏ của mình ngăn hai người lại.