Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 199: Là tại tôi quản con không nghiêm



"Thật mà, lừa cậu làm gì, thật sự chỉ là bạn bè bình thường thôi.”

Ninh Vũ Phi cũng chỉ nói đúng sự thật, dù sao giữa anh và Giang Vị Noãn thật sự không có quan hệ gì, ít nhất thì vẫn có một đường ranh giới giữa hai người.

"Đi thôi, đi học đi!"

"Ừ!"

Ninh Vũ Phi đưa Tô Điềm đến tòa nhà học của khoa Tài chính rồi đi đến tòa nhà học của mình.

Học hết hai tiết là có ba mươi phút giữa giờ, Ninh Vũ Phi đúng hẹn đi tới văn phòng của Trầm Mặc Như.

Cốc cốc cốc!

“Vào đi!"

Ninh Vũ Phi đẩy cửa ra đi vào, thấy Trầm Mặc Như đang làm việc, thắc mắc hỏi: "Chị Mặc Như, chị tìm em có việc gì?"

"Tên này, em chạy đến gặp ba mẹ chị thì cũng phải nói với chị một tiếng, đến lúc đó lỡ bại lộ thì phải làm sao bây giờ?" Trầm Mặc Như nói.

"Hì hì, chẳng phải là vì chị bận quá sao, nên em mới không gọi chị đi cùng.”

"Chuyện của ba chị chị phải cảm ơn em đó. Nếu không có em sơ cứu thì có thể chị đã mất ông ấy rồi.”

Ninh Vũ Phi sờ mũi, cười nói: "Chuyện này có đáng gì đâu, cũng chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi mà.”

"Tối nay ba mẹ chị muốn mời em ăn một bữa cơm, em có rảnh không?”

"Chuyên này… tối nay quả thực là em không rảnh, tối nay em đã đồng ý lời mời của người khác rồi.”

Trầm Mặc Như suy nghĩ rồi nói: "Là cô gái sáng nay đi cùng em sao?"

"Đúng vậy, cho nên tối nay em thật sự không thể đi được, xin lỗi nha chị Mặc Như."

"Vậy thôi đi, tối mai cũng giống vậy thôi, để đến lúc đó chị lại báo cho em.” Trầm Mặc Như nói.

Cốc cốc cốc!

Lúc này lại có người gõ cửa, Trầm Mặc Như nói: "Vũ Phi, em qua bên kia nghỉ ngơi đi."

"Ừ!"

"Vào đi!"

Sau khi được sự cho phép của Trầm Mặc Như những người bên ngoài mới mở cửa bước vào, hóa ra là một người đàn ông trung niên có đôi mắt màu vàng kim, phía sau có một người cũng vào theo, chính là Mã Kỳ Khiết.

Nhìn thấy người đến, Trầm Mặc Như cười lạnh hỏi: "Hôm nay có ngọn gió nào lại thổi Tổng giám đốc Mã đến đây vậy?"

"Hiệu trưởng Trầm, tôi đến đây là vì muốn giải thích chuyện của con gái tôi với cô.” Tổng giám đốc Mã nhìn thoáng qua Ninh Vũ Phi ở phía bên kia.

"Chuyện này đúng là khiến tôi ngạc nhiên đấy, theo cách nói của con gái ông thì ông chỉ cần nói một câu là có thể sa thải tôi rồi?” Trầm Mặc Như lộ vẻ khinh thường.

“Ôi chao, sao tôi có được bản lĩnh đó chứ."

Ba Mã Kỳ Khiết nói tiếp: "Cô được mấy vị cổ đông chúng tôi cùng mời đến, tôi làm sao mà có cái bản lĩnh đó chứ, tôi đến đây để đặc biệt xin lỗi cô đây.”

Hơn hai giờ trước Mã Kỳ Khiết đã nổi giận bừng bừng gọi điện cho ba mình kể hết mọi việc.

Tức khắc liền khiến tổng giám đốc Mã giật thót mình sợ hãi, lập tức xử lý nốt chuyện công ty chuyện rồi vội vàng tới đây xin lỗi.

Nếu đắc tội với Trầm Mặc Như thì không phải là một chuyện nhỏ, rất có thể sẽ khiến ông ta bị mấy đại cổ đông trục xuất.

"Được rồi, người hai người cần xin lỗi không phải tôi, mà là anh." Trầm Mặc Như chỉ vào Ninh Vũ Phi vẫn luôn nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Mã Kỳ Khiết nói: "Ba, người kia chính là một thằng nhà quê, con không muốn xin lỗi loại người đó đâu.”

"Câm miệng!"

Tổng giám đốc Mã lập tức đi đến trước mặt Ninh Vũ Phi, nói: "Chàng trai trẻ này, thật ngại quá, là tại tôi quản con không nghiêm.”