Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 206: Lôi ra ngoài, giết đi



Tiếp theo Hàn Ngục quyết đoán đá một chân vào đầu gối của ông chủ Lý.

Răng rắc!

Chỉ nghe thấy một âm thanh giòn vỡ, đầu gối phải của ông chủ Lý trực tiếp bị bẻ cong và biến dạng nghiêm trọng.

Tiếng hét thất thanh phát ra từ miệng ông ta.

“A … Ô!”

Nhưng lập tức bị người ta che miệng, Hàn Ngục nói: “Lôi ra ngoài, giết đi!”

“Khoan đã!” Ninh Vũ Phi nói.

“Cậu chủ Ninh, có gì dặn dò không?” Hàn Ngục cung kính hỏi.

Ninh Vũ Phi nói: “Mạng của ông ta thôi đi. Nhưng có một chuyện tôi cần phải làm rõ, tại sao người nhà này chỉ lấy được 300 triệu?”

Ông chủ Lý bị ném xuống đất, đầu đầy mồ hôi lên tiếng: “Cậu chủ Ninh, xin tha mạng. Tôi thật sự không biết thân phận của cậu.”

“Ông biết tôi không phải hỏi chuyện này mà!”

“Đúng đúng đúng, thật ra công ty trên đã chi 2.1 tỷ, nhưng tôi nhất thời nổi lòng tham tự ý lấy đi 1.8 tỷ, lỗi của tôi, lỗi của tôi.” Ông chủ Lý không dám giấu bất kỳ chuyện gì.

Người của Thiên Hội bây giờ đều xuất hiện, mình không thành thật giải thích thì rất có thể không còn mạng nữa.

Ninh Vũ Phi nói: “Vậy ông đúng là có bản lĩnh. Bây giờ kêu ai đó đem toàn bộ số tiền trả cho người khác đi.”

“Rõ!”

Ông chủ Lý nén cơn đau nơi đầu gối, ông ta run rẩy lấy điện thoại ra gọi người trả tiền.

Khoảng mười phút, Tô Điềm ở đầu dây bên kia nói: “Ba, tài khoản ngân của chúng ta có hơn 1.8 tỷ nè.”

“Chuyện này là sao vậy?”

Bây giờ cả nhà Tô Kiến Dân chưa từng thấy chuyện này, không dám trực tiếp đi qua, cũng không ngờ Ninh Vũ Phi lại quen người từ thế giới ngầm.

Ninh Vũ Phi nói thêm: “Lần này tôi sẽ không lấy mạng của ông. Nhưng hãy nhớ, lần sao còn ức hiếp người bình thường thì cứ thử xem.”

“Được được được, tôi cũng không dám nữa.” Ông chủ Lý dập đầu lia lịa.

Đám côn đồ bị Ninh Vũ Phi quét mắt nhìn, ai nấy cũng đều kinh hoàng khiếp sợ, lần lượt ném gậy trên tay xuống đất.

Nhất là một tên côn đồ lúc trước kêu gào tên Ninh Vũ Phi thì càng sợ hãi nên trốn ra sau lưng người khác.

Nhưng vẫn bị Ninh Vũ Phi nhì một phát là tìm ra ngay: “Qua đây.”

Tên côn đồ này rụt rè giả vờ không nghe thấy, nhưng chủ nhân của Thiên Hội đã nhận ra và kéo anh ta ra.

“Anh hai, tôi sai rồi, tôi sai rồi!” Tên côn đồn quỳ dưới đất.

“Anh cò nhớ lúc trước nói gì với tôi không?”

“Nhớ, nhớ chứ, học chó đi đường!”

Tên côn đồ trực tiếp học chó đi đường, còn sủa gâu gâu nữa.

Nhưng Ninh Vũ Phi không cười, anh nhẹ nhàng nói: “Nhớ bài học tối nay, đem trả toàn bộ số tiền không thuộc về các người đi.”

“Được thôi, cậu chủ Ninh. Bây giờ tôi gọi người bên kia để trả tiền, sau này cũng không dám nữa.”

“Cút!”

Ông chủ Lý đưa đám người của ông ta chán nản bỏ đi.

Hàn Ngục nói: “Cậu chủ Ninh, loại người này nên trực tiếp giết đi thì hơn.”

“Sinh mạng quý giá, tội không đáng chết.” Ninh Vũ Phi nói tiếp: “Tối nay vất vả cho mọi người rồi.”

“Không có. Cậu là khách quý của Thiên Hội, có thể làm việc cho cậu là vinh dự của tôi.” Hàn Ngục hơi cúi người.

“Được rồi. Thay tôi chuyển lời cảm ơn tới đại tỷ của các người.”