Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 223: Bắt cóc



“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy, tôi còn tưởng điện thoại của mình bị hỏng chứ?” Người phụ nữ nói.

Ninh Vũ Phi cũng không để ý nhiều, định kéo Giang Vị Noãn đi, thế nhưng không ngờ giây tiếp theo eo của anh lại bị thứ gì chạm phải.

Dòng điện cường độ lớn đột ngột khiến toàn thân của Ninh Vũ Phi nhất thời tê liệt toàn bộ, còn Giang Vị Noãn cũng hôn mê bất tỉnh.

Két.

Một chiếc xe thương vụ đậu ở ven đường, hai người theo dõi lúc nãy đi tới.

“Đem người phụ nữ này đi, nhanh lên!” Người phụ nữ vừa tập kích Ninh Vũ Phi nói.

“Vâng!”

Hai người đàn ông cao lớn đem Giang Vị Noãn lên xe, nhưng còn Ninh Vũ Phi vô lực, toàn thân tê dại, nếu không ngất đi thì tốt biết mấy.

Người phụ nữ đánh lén lúc nãy nói: “Tên nhóc này, cậu còn non lắm!”

Xẹt xẹt xẹt!

Sau khi kích điện Ninh Vũ Phi thêm một lần nữa thì người phụ nữ cũng lên xe rời đi.

Ninh Vũ Phi chống lại sự tê dại của cơ thể, dòng điện này thực sự không phải thứ người bình thường có thể chịu được, anh chỉ có thể nhìn chiếc xe rời khỏi tầm mắt của mình.

“Cậu nhóc này, có cần gọi xe cấp cứu không?” Có người tốt bụng hỏi.

Chuyện vừa rồi xảy ra quá đột ngột, bọn họ còn chưa phục hồi lại tinh thần thì đã xong rồi.

Ninh Vũ Phi cắn chặt răng đứng lên, nói: “Không cần!”

Những người này tới đây đều đã có chuẩn bị, hơn nữa còn có kế hoạch hành động nhanh chóng, nhất định là đã theo dõi Giang Vị Noãn từ lâu.

Khi anh lấy điện thoại di động ra lần nữa, quả nhiên đã có tín hiệu trở lại, anh liền gọi điện thoại cho Giang Trấn Hải: “Chú, Vị Noãn bị bắt cóc rồi.”

“Sao lại thế được, con đang ở đâu?” Giang Trấn Hải đương nhiên là vô cùng kích động mà đứng lên.

“Con đang ở công viên ở phía Bắc, cháu sẽ trực tiếp đi tìm chú.”

Ninh Vũ Phi thất tha thất thểu đi bắt xe tới công ty của Giang Trấn Hải.

Giang Trấn Hải đang sốt ruột chờ ở xí nghiệp Giang thị, ông ấy vốn tưởng giao con gái cho Ninh Vũ Phi thì sẽ an toàn hơn, nhưng không ngờ vẫn xảy ra chuyện.

“Chú Giang?” Ninh Vũ Phi xuống xe đi tới.

“Vũ Phi, con không sao chứ.”

“Không sao ạ, chỉ là bị kích điện hai phát thôi, chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện đã.”

Ở trong văn phòng, Ninh Vũ Phi uống hết hai cốc nước thì cảm giác tê dại trong người mới bớt đi.

“Vũ Phi, các cháu bị tấn công như thế nào?”

“Những người đó là có chuẩn bị mà đến, cũng là do cháu không bảo vệ tốt Vị Noãn.” Ninh Vũ Phi tự trách nói.

Nếu như anh không tiếp xúc với người phụ nữ kia thì tốt rồi, chính anh cũng sẽ không bởi vì đứng gần mà không có thời gian phản ứng, hơn nữa người phụ nữ kia ngụy trang cũng rất giỏi.

Giang Trấn Hải thở dài nói: “Chuyện này không thể trách con được, cũng là do chú quá sơ suất, bọn họ đơn giản chỉ vì tiền thôi, chúng ta cứ chờ điện thoại đi.”

“Không đơn giản như vậy đâu ạ, nếu như là đồi tiền thì bọn cướp cũng không che chắn tín hiệu ở phạm vị rộng như vậy, quan trọng là nhóm người ngụy trang của bọn họ cũng không phải là người bình thường.” Ninh Vũ Phi nói.

Lời này khiến cho Giang Trấn Hải cau mày đứng lên, nói: “Nhưng bọn họ là ai mới được chứ?”

“Chủ tịch, tôi cảm thấy chúng ta nên điều tra một chút đi, tính mạng của cô chủ vẫn quan trọng hơn?” Vệ sĩ Hổ của Giang Trấn Hải nói.

“Bây giờ cậu đi thăm dò một chút, lưu ý tin tức của tôi.”

“Vâng!”

Dù sao thì bọn họ cũng là một xí nghiệp lớn, đương nhiên cũng có tổ chức tình báo riêng, có lẽ có thể tra ra gì đó.

Thế nhưng Ninh Vũ Phi cảm thấy chưa chắc đã tra được vì người phụ nữ kia tuyệt đối không đơn giản như vậy, nhất định là cô ta đã có kế hoạch nên chắc chắn sẽ không để lại quá nhiều dấu vết.

Còn Giang Trấn Hải thì không nói mà cầm điện thoại lên, chắc là gửi tin nhắn cho người tên Hổ.

Nói thẳng ra là ông ấy cố ý muốn giấu Ninh Vũ Phi.