Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 639



"Em sợ cái gì? Chỉ là họ đố kỵ, ghen ghét thôi mà, không cần quan tâm đến bọn họ." Lâm Thanh Tiêu không hề quan tâm đến ánh mắt của người khác.

“Hai chị gái à, tha cho em đi, bây giờ đi, em sẽ xách túi cho hai chị, hai chị chỉ cần mua là được.” Ninh Vũ Phi nói.

Rồi nhanh chóng rút tay ra, cảm thấy bản thân anh rất thoải mái.

"Đàn em à, phía trước có một cửa hàng quần áo hàng hiệu, chúng ta đi vào mua cho em một bộ quần áo được không?” Lâm Thanh Tiêu dẫn kéo Ninh Vũ Phi đi trước.

Trầm Mặc Như tức giận dậm chân, vội vàng đi theo.

“Chị ơi, em không thường mặc vest nên không cần mua.” Ninh Vũ Phi thật sự không quen mặc vest.

“Không sao đâu, sau này em sẽ mặc khi đi dự tiệc. Đàn em của chị sao có thể thấp kém hơn những công tử khác chứ.” Lâm Thanh Tiêu nhanh chóng chọn một bộ vest màu đen.

Rất biết cách chọn, trực tiếp chỉ chọn bộ đồ đắt nhất và đẹp nhất trong cửa hàng.

“Sáu Út, vào thay đồ đi, đàn chị giúp em xem nó ổn không?” Lâm Thanh Tiêu nói.

Trầm Mặc Như cũng chọn một bộ đồ cho Ninh Vũ Phi: "Vũ Phi, em cũng có thể thử cái này. Xem có hợp không?"

"Hãy thử cái tôi đã chọn trước."

“Không...thử đồ của tôi trước đã.” Hai người phụ nữ nhìn nhau chằm chằm, và họ định đánh nhau đến nơi.

Nhìn thấy vậy, Ninh Vũ Phi vội vàng cười nói: "Đàn chị, chị Mặc Như, hai người bớt nóng đi. Em thật sự không cần mua quần áo."

“Vũ Phi, không sao, đàn chị của em không nỡ bỏ tiền ra, thì chị có thể mua cho em.” Thẩm Mặc Như nói.

"Sáu Út, em thấy như thế nào?"

Nhân viên sales nhìn hai người đang tranh cãi nói: "Thưa quý khách, hai người có mua hay không, bộ đồ này rất đắt, nếu như hai người chưa thảo luận xong thực để tôi treo về vị trí cũ."

Không nói gì, Lâm Thanh Tiêu nhìn về một nhân viên sales khác ở quầy đằng kia và nói: "Đến đây."

Nhân viên sales kia đang không có khách đã đi tới và nói: "Thưa cô, cô tìm tôi à?"

"Bộ đồ này bao nhiêu tiền?"

"Cái này…một bộ là 2 tỷ 4."

Người nhân viên lúc trước thấy vậy và nói: "Tôi thấy mấy người quần áo thì cũng sáng sủa, mua không nổi chính là mua không nổi."

“Xin lỗi nhé, tôi đây mua được nè.” Lâm Thanh Tiêu trực tiếp lấy thẻ ngân hàng ra và nói: “Ngoại trừ bộ này, tất cả những bộ quần áo trên 2 tỷ 4 tôi đều sẽ mua”

"Cái này..." Nhân viên lúc sau sửng sốt.

Nhân viên ban đầu cảm thấy thật khó tin. Có không dưới mười bộ quần áo hơn 2 tỷ 4, và giá cả rất khác nhau, tất cả đều hơn 2 tỷ 4.

"Nhanh lên, tôi không có thời gian chờ các cô đâu."

"Vâng!"

Bởi vì những bộ quần áo ở đây không phải là hàng thiết kế, chúng đều có kích thước tiêu chuẩn, và cơ thể của Ninh Vũ Phi vừa đúng là kích thước tiêu chuẩn.

“Thưa cô, thực xin lỗi, chúng tôi ở đây có một số kiểu quần áo khác, cô có cần tôi cho cô xem không?” Nhân viên ban đầu hối hận.

“Không cần, tránh sang một bên.” Lâm Thanh Tiêu trực tiếp lơ đi.

Trầm Mặc Như nắm lấy tay Ninh Vũ Phi và nói: "Vũ Phi, không phải em đang chơi bóng sao? Chị sẽ đến cửa bên cạnh để mua cho em một đôi giày thể thao."

“Những bộ quần áo này cứ gói cẩn thận, lát nữa sẽ có người đến lấy.” Lâm Thanh Tiêu nói.

"Vâng!"

Nhân viên ban đầu liền đuổi theo bọn họ, lấy ra danh thiếp nói: "Thưa cô, đây là phương thức liên hệ của tôi, cô lần sau muốn mua một bộ nào, có thể liên hệ trước để tôi chuẩn bị cho cô ngay.

"Oh?"

Lâm Thanh Tiêu dùng hai ngón tay kẹp tấm bưu thiếp, tiến lên hai bước, trực tiếp ném vào thùng rác.