Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 764



Người đàn ông đeo dây chuyền vàng xua tay, không quan tâm nói: “Không thể được, người nhà phải ký tên đồng ý, nếu không các người không đủ tư cách để thực hiện phẫu thuật cho anh ta, đến lúc người đó chết thì sao, chẳng nhẽ các người chịu trách nhiệm sao?”

Viện trưởng Triệu rất khó xử, quy tắc đúng là như vậy, nhưng trong tình huống khẩn cấp, việc cấp cứu có thể được thực hiện trước.

Suy cho cùng, mạng người do trời, bỏ lỡ chính là thực sự bỏ lỡ.

Ninh Vũ Phi lúc này không có thời gian để ý tới chuyện này, cũng không bước tới, dù cho người đàn ông cầm dây chuyền vàng có mục đích gì, người bị thương đều phải được cấp cứu.

Vì vậy, anh đã gửi một tin nhắn cho Viện Trưởng Triệu, tự mình quay trở lại phòng phẫu thuật.

“Sư tỷ, không có thời gian, chúng ta bắt đầu đi.”

“Ừ!”

Hai người bắt đầu phẫu thuật cho người bị thương.

Bên ngoài đám người còn đang giằng co, người đàn ông mắt sắc đeo dây vàng thấy đèn trong phòng phẫu thuật sáng lên liền biết ca phẫu thuật đã bắt đầu rồi.

Muốn ngay lập tức đi ngăn lại, Viện trưởng Triệu đã phẫn nộ trách mắng: “Anh đang làm cái gì vậy, không cần biết mục đích của anh là gì, nhưng hiện tại cũng không thể xông vào.”

“Cút ra!”

Một số công nhân không biết ông chủ của họ muốn làm gì, bây giờ nếu phẫu thuật bị dừng, người sẽ chết, đây không phải là một trò đùa.

Bọn họ vội vàng kéo ông chủ công trường: “Ông chủ, phẫu thuật đã bắt đầu rồi, ông đừng ngăn cản.”

“Cút ra!”

Người đàn ông đeo dây chuyền vàng rất tức giận, như thể anh ta đã làm điều gì đó không thể để người khác biết và bị người bên trong biết được, sợ đối phương sẽ tỉnh lại nói ra bí mật.

Hai người bảo vệ của bệnh viện cũng ập vào ngăn cản người đàn ông đeo dây chuyền vàng.

“Nói anh biết, đây là bệnh viện, tính mạng do trời, người bị thương xuất hiện tình trạng nguy cấp, chúng tôi có thể trước tiên cấp cứu và điều trị.” Viện trưởng Triệu nói.

“Hừ!”

Thấy không có cách nào ngăn cản, người đàn ông đeo dây chuyền vàng chỉ có thể hy vọng người bên trong mau chết đi.

Sau nửa tiếng, ba mẹ và vợ con của người bị thương đều đến, dồn dập hỏi Viện Trưởng Triệu về tình hình hiện tại.

Sau khi bọn họ nhận được thông báo, đều từ quê đến đây một cách nhanh nhất có thể.

“Haizz!” Người ba già của người bị thương nặng nề thở dài.

Người mẹ già chắp tay không ngừng cầu nguyện cho con trai.

“Mọi người cũng đừng quá lo lắng, chúng tôi để những bác sĩ nổi tiếng thực hiện phẫu thuật cho người bị thương, nếu không có nắm chắc họ sẽ không tuỳ tiện phẫu thuật.” Viện trưởng Triệu an ủi.

Ông đương nhiên tin tưởng Ninh Vũ Phi và Hoa Nùng Yêu, hai người đều là bác sĩ hàng đầu, không cần phải nói Hoa Nùng Yêu, Ninh Vũ Phi càng là một người có tài năng phi thường.

Cuộc phẫu thuật vẫn đang diễn ra, hai tiếng đồng hồ đã trôi qua, người đàn ông đeo dây chuyền vàng chế nhạo nói: “Các người phải chịu trách nhiệm về việc này, chính vì các người cho nên người một nhà bọn họ mới ngay cả cơ hội gặp mặt đều không có.”

Nghe vậy, người nhà của người bị thương đều nhìn về phía Viện trưởng Triệu.

Viện Trưởng Triệu nói: “Tôi lựa chọn tin tưởng các bác sĩ của bệnh viện tôi, tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ bất kỳ một chút cơ hội nào.”

“Hừ!”

Lại hai tiếng đồng hồ trôi qua trong lo lắng, phẫu thuật vẫn chưa có kết thúc.

Trong phòng phẫu thuật, Ninh Vũ Phi nói: “Sư tỷ, chị lấy ra ngoài, tôi đến khâu miệng vết thương.”

“Ừ!”

Lòng bàn tay Ninh Vũ Phi vận lực, nội lực chậm rãi tiến vào trong miệng vết thương, Hoa Nùng Yêu dễ dàng lấy ra thanh thép.

Trình tự tưởng chừng đơn giản này nhưng lại mất đến mười lăm phút, sau khi lấy ra thanh thép dài một mét, những người quan sát quá trình phẫu thuật đều hít sâu một ngụm.

Không biết có phải là may mắn không, không có tình huống bất thường nào xảy ra trong quá trình phẫu thuật.

Hoa Nùng Yêu vội vàng xử lý miệng vết thương, lại kiểm tra triệu chứng bệnh tật và các tín hiệu của bệnh nhân, mọi thứ đều bình thường.

“Ôi…Sáu Út, may mà có cậu.” Hoa Nùng Yêu nói.

“Tôi cũng chỉ cố gắng hết sức, đằng sau mỗi người lao động nhập cư tầng lớp thấp nhất là một gia đình cần họ chống đỡ, không có chuyện là tốt.”

“Ừ.”