Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 95



Sau khi Ninh Vũ Phi nhìn xung quanh, mỉm cười hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Không có gì, chỉ là muốn nói với cậu một tiếng xin lỗi, tối hôm qua tớ hiểu lầm cậu, hy vọng cậu sẽ không để bụng.” Tô Điềm nói.

Cái này khiến Ninh Vũ Phi nhớ lại, hóa ra là chuyện tối hôm qua.

“Không sao, tôi bình thường cũng hay bị người khác hiểu lầm, không có vấn đề gì to tát đâu.”

Tô Điềm nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Cảm ơn, vậy cậu và bạn cậu có thể đến quầy đồ nướng của ba tôi thường xuyên, chúng tôi sẽ miễn phí cho hai người.”

“Được rồi, tôi nhất định sẽ đến.”

“À, vậy…tạm biệt!” Tô Điềm dắt xe đạp đi.

Ninh Vũ Phi ở phía sau cười cười, lúc đang chuẩn bị đi, một chiếc Maserati chói mắt đột ngột dừng ở bên cạnh.

“Tiểu Phi?”

“Tư Đồ Y Nhạn, cậu đây là..”

Tư Đồ Y Nhạn nói: “Lên xe trước đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

“Được!”

Sau khi ngồi vào trong xe, Ninh Vũ Phi hỏi: “Mấy ngày vừa rồi cậu đã đi đâu vậy, tôi không gặp cậu?”

“Tôi đến Ma Đô, bên đó có một vị đại sư quốc tế, cho nên cố ý đến tham dự. Hôm nay mới trở về. Chuyện của cậu, tôi có nghe qua rồi, chuyện Chu Hân Tĩnh làm lần này thật đúng là quá đáng.”

“Ừ, cũng qua cả rồi, tôi cũng không để ý.” Ninh Vũ Phi nói.

Tư Đồ Y Nhạn chậm rãi nói tiếp: “Tiểu Phi, ngày mai là lễ mừng thọ của ông nội tôi, tôi muốn mời cậu đến tham dự.”

Nói rồi đưa một tấm thiệp mời cho Ninh Vũ Phi.

“Lễ mừng thọ của ông cô, e rằng tôi không đi được rồi.” Ninh Vũ Phi vuốt mũi một cái.

“Cậu nhất định phải đến, tối ngày mai tớ phải nhìn thấy cậu.”

“Ầy, vậy được rồi!”

Ninh Vũ Phi không thể làm gì khác hơn ngoại trừ đồng ý, đối phương cũng có ý tốt mời đến, bản thân không đi cũng không hay lắm.

Lúc trở về biệt thự, Ninh Vũ Phi thấy một người đàn ông trung tuổi đứng trước cổng, là Chu Chính Nam.

Ninh Vũ Phi xuống xe, nói lời tạm biệt với Tư Đồ Y Nhạn xong, nghe thấy giọng nói của Chu Chính Nam: “Tiểu Phi?”

“Sao vậy?” Ninh Vũ Phi hỏi.

“Tiểu Phi, lần trước là lỗi của chú, chú xin cháu, tha cho Hân Tĩnh, chú sẽ bán hết tất cả tài sản sau đó cả nhà chú sẽ rời khỏi thành phố Ngọc Trai này, từ nay về sau sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cháu nữa.”

Bởi vì bên kia đã ra phán quyết, sau khi Chu Hân Tĩnh bị truy cứu trách nhiệm, sẽ phải ngồi tù một năm, phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình.

Ninh Vũ Phi cười lạnh: “Chu Hân Tĩnh cũng đã lớn rồi, chuyện cô ta làm ra cô ta phải tự chịu trách nhiệm, không phải là điều rất bình thường sao?”

“Tiểu Phi, đây đều là lỗi của chú, chú không nên bảo Hân Tĩnh làm như vậy với cháu, chú nhất định sẽ giáo dục nó thật tốt, nhưng nó tuổi còn nhỏ, nếu giờ ngồi tù, chẳng phải tiền đồ sau này sẽ bị hủy hoại sao?”

“À, tôi hủy hoại tiền đồ của cô ta, cũng bởi vì cô ta là con gái của ông, cô chủ nhà họ Chu, người ở tầng lớp thượng lưu, còn tôi chỉ là một thằng nhóc nghèo ở dưới đáy xã hội, để mặc cho mấy người nói muốn giết liền giết, tùy ý vũ nhục đúng không?” Ninh Vũ Phi cười lạnh.

Chu Chính Nam chấn động: “Tiểu Phi, thật sự xin lỗi cháu, đó là lỗi của chú, Hân Tĩnh mặc dù có lúc tùy hứng, nhưng không đến nỗi phải trả một cái giá đắt đến mức ngồi tù, cầu xin cháu, tha cho Hân Tĩnh có được không?”

“Ông cảm thấy có thể sao? Cút!”

Ninh Vũ Phi trực tiếp đi thẳng vào trong biệt thự, sau lưng truyền đến tiếng nói: “Tiểu Phi, là Chu Chính Nam chú có lỗi với cháu, xin cháu tha cho Hân Tĩnh!”

Chỉ thấy Chu Chính Nam quỳ trên mặt đất, khẩn cầu Ninh Vũ Phi có thể tha cho Chu Hân Tĩnh.

Chỉ việc quỳ gối xin lỗi một vãn bối thôi đã cảm thấy rất sỉ nhục rồi, nhưng nếu Chu Hân Tĩnh phải ngồi tù, Chu Tuệ Chân sẽ nhảy lầu.