Yato Rơi Vào Magi

Chương 5



Tác giả: Cật Thổ Na Hóa

'Mẹ yêu trên cao à, người vừa mới còn bảo muốn làm phiếu cơm dài hạn cho con đã vứt bỏ bọn con, khiến con hôm nay chịu đói, nỗ lực đánh cá."

Đoàn người Sinbad ra ngoài tìm người, đến bờ biển thì thấy cả bãi biển toàn xương cá và Masrur ăn no tròn cả bụng, cùng với tiểu thư đáng yêu đang... Nướng cá.

Sinbad gãi gãi cằm, ai đây? Sao lại thân cận với Masrur như vậy? Mãi đến khi liếc thấy cái ô hồng bên cạnh cô, mới hiểu được đây là... Không hổ là tiểu thiên sứ nhà ta, không bình thường mà!

Hinahoho đầu đầy vạch đen nhìn chủ quan sắc mặt thay từ háo sắc sang khiếp sợ rồi biến thành hưng phấn, cuối cùng lao nhanh như chớp về phía cô bé tóc đỏ... Não Sin có phải bị Ja'far đánh rơi rồi không?

"Kamiya~ Masrur~" Sinbad vồ vào ngồi bên cạnh Kamiya, "Sao hai người lại ở đây?" Càng nói càng có xu hướng sán lại gần Kamiya.

Masrur liếc mắt về phía Sinbad đang vạch tới vạch lui sau Kamiya, "Kamiya nói đói, ta cũng đói." Vậy nên ý cậu là người muốn trở thành phiếu cơm dài hạn của cô lại quên cho cô ăn đúng giờ, quá~ ngu ngốc!

Quả nhiên, Sinbad như nhớ ra gì đó, ôm lấy đầu, chỉ kém chôn mình trong cát, rõ ràng đã đồng ý trở thành phiếu cơm dài hạn của người ta, ngay sau đó lại để người ta quá đói, thất trách quá rồi! Thân là bạn trai chính quy (tự nhận) của Kamiya, như vậy là quá thất bại! Sinbad vô cùng áy náy nhìn Kamiya, "À... Kamiya, ta..."

"Hức~" Kamiya che miệng, nhìn về phía Sinbad, "Anh đến lúc nào đấy?"

"Ách..." Vậy nên trong mắt em chỉ có ăn à? Đứa nhỏ trong nội tâm Sinbad cắn khăn tay.

Kamiya nghiêng đầu thấy Sinbad nhìn chằm chằm miếng cá nướng vừa xé xuống trong tay mình, đôi mắt sắp rơi xuống đến nơi, vì thế lắc lắc cá trước mặt anh, "Muốn ăn không?"

'Cá tiểu thiên sứ tự tay nướng.' Nghĩ vậy, Sinbad vốn đã ăn no căng trong thương hội tâm tình nhộn nhạo há miệng, "Ăn~ chứ~" dứt lời, muốn gặm miếng cá trong tay Kamiya.

'Cách' Ơ? Cảm giác sai sai.

Sinbad chỉ cắn được không khí nhìn cả con cá nướng cao chừng nửa người bị Kamiya nhét vào tay, "Đây là cái gì?"

Kamiya nhét cá trong tay vào miệng, "Anh nói muốn ăn cá mà, không ăn à?"

Đôi mắt lam to tròn sáng lấp lánh như đang nói 'người ta vất vả nướng cá, anh lại muốn từ chối sao?' Sinbad quyết tâm, tiểu thiên sứ nướng, no chết cũng phải ăn hết: "Ta ăn đây~ Chắc là ngon lắm~ Haha~"

Mọi người trong thương hội: "..." Sin à, cậu cười miễn cưỡng lắm đấy, cậu biết không?

Cuối cùng Sinbad không thể ăn hết con cá nướng kia mà đã no căng chết trên bờ cát.

"Tiểu thư Kamiya là dân tộc gì vậy?" Hinahoho nghe Rurumu nói Kamiya rất sợ ánh sáng, nhưng chưa từng nghe về dân tộc này.

Mấy đôi mắt tràn ngập tò mò đều nhìn qua đây.

"Yato." Kamiya chọc chọc cái bụng đã căng thành cầu của SInbad, nhìn nó lắc lư hai cái trong không trung, Sinbad nằm trên đất 'hức~' một cái, thần thật kỳ!

Mọi người nhìn nhau, thấy được thông tin 'Chưa từng nghe về chủng tộc này' trong mắt nhau.

"Yato là tộc gì?" Mystras Leoxses nhấc tay.

Kamiya nghiêng đầu suy nghĩ: "Là một chủng tộc lính đánh thuê, sợ ánh sáng. Trừ chiến đấu thì không biết gì khác, các tộc nhân đều đi làm lính đánh thuê, lúc trước tôi và cha là những người dọn dẹp quái thú, chuyên dọn sạch các quái thú trong các góc của thế giới, nhưng chúng tôi đã tách ra nửa năm rồi, giờ tôi cũng không biết ông ấy ở đâu, anh trai ngu ngốc thì đi làm cướp, đoàn cướp của anh ấy cơ bản đều là người Yato, em gái thì đi làm công ở tiệm vạn năng, là vậy đấy."

Hinahoho xoa cằm, "Vậy không khác 'Fanalis' lắm." 'Fanalis' làm nô lệ chiến đấu và 'Yato' làm lính đánh thuê.

"Đúng là không khác lắm, màu tóc giống nhau mà." Pipirika nhìn Masrur rồi lại nhìn Kamiya.

Kamiya xoa đầu Masrur: "Ít nhất, 'Fanalis' không sợ ánh sáng, không phải sao?"

"Đúng là vậy."

"Vì thế, Masrur à." Kamiya dùng gậy gỗ chọc chọc cục than trong đống lửa, "Trên đời này không chỉ có 'Fanalis' bị gọi là quái vật, cũng không phải chỉ có 'Fanalis' mới mạnh nhất, sống trên đời, nhóc sẽ phát hiện, các dân tộc đều có chuyện mình am hiểu và không am hiểu thôi."

"Am hiểu và không am hiểu?"

"Không sai." Hinahoho cười hai tiếng, "Mỗi người, không, mỗi dân tộc đều không giống nhau, Sasan là vương quốc của các kỵ sĩ, Artemyra có thể khống chế quái điểu khổng lồ, mà ta là người Imuchakk có thân hình cao lớn không sợ giá lạnh, mọi người đều khác biệt. Ngay cả Drakon mặt rồng vốn cũng là người thường đấy, nghe nói còn là quan chỉ huy quân đội nữa cơ. Còn Ja'far, cậu ấy vốn là sát thủ, cũng là một tiểu tử có cốt khí nữa. Trong thương hội Sindria, dù cậu thế nào, cậu vẫn có thể trở thành đồng đội, đó là ý tưởng của Sinbad.

Masrur giống như hiểu ra gì đó, lại giống như còn có chút mê mang.

"Haha~" Hinahoho gãi gãi đầu, "Nếu cậu không có việc gì muốn làm, vậy cứ từ từ tìm kiếm ở đây đi. Nếu cậu muốn mọi người giúp đỡ tìm kiếm thì có thể thử tin tưởng tên kia, đi theo cậu ấy cũng không tệ, phải không? Dù cậu lựa chọn thế nào cũng không sao, cậu tự do rồi mà."

Masrur nhìn về phía Sinbad đang quấn lấy Kamiya đòi cô xoa bụng cho lại bị cô làm lơ: "... Tôi hiểu rồi." Muốn tin tưởng gì, muốn lựa chọn gì, đều có thể tự lựa chọn... Tự do thâm ảo thật đấy.

Nói chuyện phiếm trên bờ cát đủ rồi, mọi người chuẩn bị về thương hội.

Kamiya bung ô ra, Sinbad bên cạnh vươn tay qua, nắm bàn tay đang cầm ô của cô, "Có thể để ta cầm ô giúp em không? Có thể phục vụ tiểu thư xinh đẹp là vinh hại của tại hạ, tiểu thư Kamiya có thể cho ta cơ hội này không?"

Kamiya nghiêng đầu nhìn về phía Sinbad cả người tản ra 'những bông hoa hồng nhạt và ánh sáng': "Anh chắc chắn?"

"Đương nhiên."

"... Được rồi." Dứt lời, Kamiya từ từ thả lỏng tay.

"Hì hì~ Nếu tương lai sau này cũng có thể!!!"

'Phốc!'

Sinbad cả người cả ô đã ngã trên bãi cát, "..." Đã xảy ra chuyện gì? Ta đang ở đâu?

Kamiya may mà có mũ áo choàng che nắng ngồi xổm xuống, dùng ngón tay chọc chọc trán anh, "Vậy nên tôi mới hỏi anh 'chắc chắn' không đó~"

Hinahoho thử nắm lấy cán ô, dùng sức nâng lên, lúc sắp giơ lên đầu, cả người lảo đảo, cái ô hồng lại rơi trên bãi cát, anh vẫy vẫy cái tay tê dại: "Tiểu thư Kamiya, mạo muội hỏi một câu, cái này, nặng bao nhiêu?"

"Nặng bao nhiêu ấy à?" Kamiya ngồi xổm, quay đầu dùng ngón trỏ đặt đặt lên khóe môi, "Khoảng chừng... Một tấn thì phải." Dứt lời, cô quay đầu giật nhẹ sợi tóc ngố trên đầu Sinbad.

"..."

Sinbad quỳ rạp trên đất muốn giả chết trốn tránh hiện thực: "... TAT"

Thiếu niên Sinbad à, gánh thì nặng mà đường thì xa, cố lên nhé.

Mọi người trong thương hội Sindria châm nến vì anh.