Yến Dương

Chương 12



Người dịch: Hoa Linh Linh

Yến Dương biết được tin Vệ Minh Thận xảy ra chuyện lúc gọi điện cho thư ký của anh là Phương Tiến. 

Lúc đầu Phương Tiến còn giấu cô, sợ cô biết sẽ lo lắng. Nhưng Yến Dương là một cô gái thông minh, thấy thời gian ấn định đến Hàng Thành đã ngày càng gần mà phía Vệ Minh Thận vẫn chưa có tin tức gì, cô liền biết không đúng. Lại thêm việc giọng điệu của Phương Tiến trong điện thoại có chút lảng tránh, cô hỏi thẳng: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Giọng cô rất cứng rắn, mang theo một tia run rẩy khó có thể nhận ra. Phương Tiến im lặng một lúc rồi nói trên đường đến xảy ra tai nạn, hiện tại Vệ Minh Thận đang ở bệnh viện, mà anh ấy cũng đang gấp gáp chạy đến đó.

Yến Dương đã chẳng còn thời gian để ý đến việc hỏi anh ấy tại sao không đi cùng anh nữa rồi, cô cúp điện thoại, trực tiếp chạy đi tìm Từ An xin nghỉ.

Từ An bị Yến Dương hùng hổ xông thẳng vào doạ cho giật mình… Anh ta cực hiếm khi thấy cô thất thố như thế này. Sau khi biết được lý do cô xin nghỉ, sắc mặt anh ta cũng hơi thay đổi, cầm áo khoác lên nói sẽ đưa cô đi.

Yến Dương không từ chối.

Bởi vì Vệ Minh Thận bị tai nạn khi chuẩn bị ra khỏi đường cao tốc nên đã được đưa đến bệnh viện cao cấp gần đó, cách khu công ty cô rất xa. Có xe đưa đi sẽ tốt hơn chút. 

*

Hai người thu dọn đồ đạc xong liền lập tức xuất phát.

Lúc này còn cách giờ cao điểm một khoảng thời gian, trên đường không ùn tắc nhiều. Từ An nghĩ đến Yến Dương đang lo lắng gấp gáp nên lái xe nhanh hơn chút. Nhưng dù vậy thì sắc mặt của Yến Dương từ khi lên xe vẫn chưa từng giãn ra. 

“Sẽ không có chuyện gì đâu.”

Từ An an ủi cô, dáng vẻ có chút vô lực. Yến Dương tựa như không nghe thấy, thật lâu sau mới khẽ ừ một tiếng, ngơ ngác nhìn về phía trước, không biết đang nghĩ gì. Từ An không nhìn cô nữa, tập trung lái xe.

Nửa giờ sau xe thuận lợi đến bệnh viện cao cấp Vệ Minh Thận đang nằm, Yến Dương vừa xuống xe liền cảm ơn Từ An rồi lập tức chạy vào. Động tác rút chìa khóa của Từ An dừng ở đó, nhìn bóng lưng hoảng loạn vội vàng rời đi của cô, một lúc lâu sau anh ta mới lại rút chìa khóa ra xuống xe.

Yến Dương bên này sớm đã chạy đến khu cấp cứu, vừa đi vừa gọi điện cho Phương Tiến. Chờ hồi lâu vẫn không có người nghe máy, cô trực tiếp đi tới quầy hướng dẫn, hỏi Vệ Minh Thận hiện tại đang ở đâu.

Y tá bị cô doạ cho sửng sốt, nhìn cô một cách vô cùng thận trọng.

“Cô là ai?”

Yến Dương bị hỏi như vậy mới biết mình hồ đồ rồi. Vệ Minh Thận có thận phận gì cơ chứ, sao y tá có thể trực tiếp nói cho cô biết anh đang ở đâu?

Yến Dương loay hoay một hồi nghĩ xem nên nói thế nào với y tá. Mà đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên, là Vệ Minh Thận gọi tới. 

*

Sau khi Vệ Minh Thận tỉnh dậy liền thấy Phương Tiến đang ngồi một bên, vẻ mặt xấu hổ. Một nửa là vì không bảo vệ anh tốt. Một nửa, là vì không giấu được Yến Dương bên kia.

Vệ Minh Thận có chút không vui, nhưng nghĩ với tính cách của Yến Dương, muốn giấu cô quả thật không dễ. Trong lòng lặng lẽ thở dài, anh lấy điện thoại ra gọi cho Yến Dương.

Không lâu sau đã nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ xa đến gần. Chưa đến một lúc, cửa phòng đã được mở ra từ bên ngoài khiến cho y tá đứng cạnh cửa giật mình. Nhưng mà Yến Dương nào còn có thể nhìn thấy những thứ này, cô chỉ nhìn cánh tay bị băng bó của Vệ Minh Thận, còn có những vết thương trên mặt anh nữa, mắt lập tức đỏ lên.

“Dương Dương…”

Vệ Minh Thận phát giác ra có điều gì đó không đúng, vừa muốn lên tiếng trước, kết quả đã bị Yến Dương chặn lại.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Cô bước nhanh tới, trợn to mắt nhìn anh, nước mắt trực trào ra.

Vệ Minh Thận thấy sắc mặt nhợt nhạt đến đáng sợ của cô, muốn dùng cánh tay lành lặn còn lại với lấy cô. Nhưng nước mắt của Yến Dương lại rơi lã chã, chóp mũi cũng nhanh chóng đỏ bừng lên.

“Vệ Minh Thận, Vệ Minh Thận, anh…”

Yến Dương muốn xem vết thương của anh thế nào, nhưng nhìn những lớp băng chằng chịt kia lại không biết phải bắt đầu ra sao. Chần chừ một hồi, cô nhìn Vệ Minh Thận với đôi mắt đỏ hoe.

Vệ Minh Thận nhìn khuôn mặt lúng túng hoảng loạn này của cô, trong lòng rất khó chịu. Anh lập tức nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: “Dương Dương, không sao, không có trở ngại gì lớn cả.”

Yến Dương không tin, chỉ nhìn anh chằm chằm, muốn anh thành thật khai ra. 

Vệ Minh Thận cười nói: “Thật mà, chỉ là gãy tay phải, trên mặt có vài chỗ trầy xước thôi. Ngoài ra không có gì khác.”

Vẻ mặt của Vệ Minh Thận rất nghiêm túc, sợ không cẩn thận sẽ khiến Yến Dương phát hiện ra anh có điều che giấu. May mà cuối cùng Yến Dương cũng tin anh, ánh mắt cô dừng lại trên cánh tay phải của anh một lúc, lại hướng lên bờ vai rồi nhìn lên mặt. 

Lâu ngày không gặp, hai người phút chốc gần nhau như vậy, hơn nữa còn bị quan sát kỹ như thế, cổ họng Vệ Minh Thận bỗng thắt lại một cái. Nhưng Yến Dương không hề nhận ra, trong con ngươi đen láy ngập tràn sự đau lòng. 

“Sao mặt cũng xước hết rồi?”

Cô nói, giọng có chút nghẹn ngào.

Vệ Minh Thận không nói gì, chỉ mỉm cười. Yến Dương đều thấy trong mắt, rất nhẹ rất nhẹ mà ôm lấy anh.

*

Lúc này Phương Tiến đã rất biết điều mà rời đi. 

Vệ Minh Thận thấy cửa đã đóng lại liền lập tức cúi đầu xuống hôn Yến Dương. Lúc đầu Yến Dương còn né tránh, nhưng cuối cùng vẫn không thể chống lại được nỗi nhớ và sự nhiệt tình như lửa này, ôm lấy vai anh bắt đầu hôn lại. Hai người hôn nhau vô cùng kịch liệt, chẳng bao lâu sau hơi thở đã trở nên hỗn loạn, nhưng không ai buông ra cả, môi lưỡi mặc ý dây dưa triền miên, gần như hút đi bảy hồn sáu vía của nhau. Điều đáng mừng duy nhất là Yến Dương vẫn còn giữ lại một tia lý trí cuối cùng, bảo vệ cánh tay của Vệ Minh Thận. Nếu không e là dù có quấn chặt băng đến cỡ nào cũng không thể chịu nổi hành động làm loạn như vậy.

Bên trong dường như có một ngọn lửa tà, phát tiết đủ rồi, Vệ Minh Thận mới chậm rãi buông Yến Dương ra. Hai người ôm nhau thở hổn hển, không dễ gì mới dịu lại được chút, kết quả anh lại cúi đầu xuống, lưu luyến trên môi cô.

“Yến Dương, em mặc bộ đồ này rất đẹp.”

Vệ Minh Thận mập mờ nói, Yến Dương bình ổn lại hơi thở, cúi đầu nhìn xuống quần áo mình đang mặc, hơi bật cười. Hôm nay đi vội, cô trực tiếp mặc đồ công sở đến đây, nào có liên quan gì đến đẹp.

Lười đáp lại lời nói ngốc nghếch này của anh, Yến Dương lấy tay nâng cằm anh lên, nghiêm túc nhìn khuôn mặt anh.

Gầy đi rồi.

Nghĩ đến những vất vả trong khoảng thời gian này, mắt Yến Dương lại đỏ lên.

“Ngoan, đừng khóc, đừng khóc.” Vệ Minh Thận xoa xoa lưng cô, dỗ cô như dỗ một đứa trẻ.

Yến Dương nhịn xuống, nắm lấy góc áo của anh, nói: “Vậy anh nói cho em biết đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Vệ Minh Thận không quá muốn nói với cô về những chuyện như vậy, nhưng anh biết nếu không nói thì chắc chắn không thể vượt qua nổi cửa ải này, khẽ thở dài, anh đành chậm rãi mở miệng nói: “Là người nhà họ Tùy.”

*

Kể từ giây phút ly hôn với Tùy Anh, Vệ Minh Thận đã biết anh và nhà họ Tùy sẽ không tránh khỏi cọ xát… Suy cho cùng thì vẫn cần phải tiến hành phân chia lợi ích. Nhưng giằng co lâu như vậy, công khai tranh ngấm ngầm đấu đều có, lại chưa từng thấy đổ máu.

Đây dường như là một sự hiểu ngầm giữa hai bên, nhưng không ngờ lại bị một đứa trẻ phá vỡ. 

Vệ Minh Thận gặp Tùy Việt ở Hải Thành, lúc đó anh vừa kết thúc cuộc họp kinh tế kéo dài một tuần và chuẩn bị đi Hàng Thành. Gặp Tùy Việt ở đây, anh không hề cảm thấy ngạc nhiên. 

Từ lâu anh đã biết Tùy Anh có một người em trai vẫn luôn được nuôi dưỡng ở Hải Thành, tuy cùng cha khác mẹ nhưng tình cảm giữa hai người lại khá tốt. Tùy Anh còn đặc biệt mua một căn nhà ở đây, một năm dành hơn nửa thời gian qua ở với Tùy Việt. 

Vì tình cảm sâu đậm nên Tùy Việt luôn bất mãn với việc anh và Tùy Anh ly hôn, có lẽ gần đây cũng nghe được không ít lời đàm tiếu về anh từ trưởng bối, cho nên khi gặp anh liền bắt bẻ vặn vẹo. 

Vệ Minh Thận ngược lại sẽ không thực sự so đo với một đứa trẻ, sau khi trò chuyện đơn giản vài câu, anh liền ngồi xe đến Hàng Thành. Không ngờ lúc gần đến Hàng Thành thì một chiếc ô tô đột nhiên từ phía sau vượt lên, chính là chiếc Ferrari Tùy Việt thường lái. Thấy là cậu ta, Vệ Minh Thận liền có dự cảm không lành, quả nhiên, khi tài xế lái xe vào đường vòng thì cậu ta cũng lái xe áp sát tới.

Anh đã không còn nhớ rõ quá trình này diễn ra như thế nào nữa rồi. Nói chung Tùy Việt như muốn dồn anh vào chỗ chết vậy, may mà tài xế là một tay lái lão luyện được huấn luyện từ trong quân đội ra nên mới có thể dần dần tránh được sự công kích của cậu ta. Nhưng khi hai người còn chưa kịp định thần thì phía trước đã lại bất ngờ xuất hiện một chiếc xe khác, lao thẳng về phía anh, trước sau đều có địch, tài xế nhất thời không quan sát kỹ liền rơi vào bẫy. 

*

“Sau đó có lẽ người lái xe đâm tới kia cũng bị thương không nhẹ, nhưng tình hình cụ thể thế nào anh cũng không rõ lắm.” Vệ Minh Thận nói, “Người đã bị Tùy Việt đưa đi rồi.”

“Vậy còn Tùy Việt thì sao?” Yến Dương hỏi.

“Cậu ta ư? Cậu ta đương nhiên cũng chạy trốn rồi.” Vệ Minh Thận nói xong còn cười, “Chẳng nhẽ còn ở lại chờ anh hỏi tội?”

Yến Dương khẽ cắn môi dưới: “Sao lại như vậy! Sao cậu ta có thể như vậy chứ!”

Ngực Yến Dương nhấp nhô dữ dội, Vệ Minh Thận lại vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi.

“Đừng tức giận, cũng coi như là trong hoạ có phúc đi.”

Yến Dương sửng sốt: “… Sao lại nói thế?”

“Hiện tại anh và nhà họ Tùy giằng co chính là vì khó mà nắm được thóp của đối phương. Bây giờ tên nhóc Tùy Việt đột nhiên nhảy ra làm một chuyện hồ đồ thế này chẳng khác gì dâng con át chủ bài tới cửa. Anh cũng chẳng cần phải nói hay làm gì cả, không để ý đến bọn họ một chút là đối phương đã chẳng thể ngồi yên rồi.”

Yến Dương nghĩ nghĩ, hơi hiểu ra ý tứ của Vệ Minh Thận. 

Anh thắng được một thẻ bài không sai. Nhưng thẻ bài này cũng quá nguy hiểm rồi.

“Phú quý hiểm trung cầu(1), an toàn cũng vậy. Thế này vẫn tốt hơn dự tính ​​ban đầu nhiều, không phải sao?” Vệ Minh Thận hôn lên trán cô, thấp giọng nói. 

(1)Phú quý hiểm trung cầu/富贵险中求: Giải thích ngắn gọn tức là phú quý không dễ đến, không mạo hiểm sẽ không có được phú quý.

Yến Dương mất một lúc để tiêu hóa, cũng coi như chấp nhận cách nói này.

*

Hai người cứ tựa vào nhau như vậy nói chuyện một lúc, đến gần bảy giờ, Phương Tiến gõ cửa nói y tá phải vào truyền dịch cho anh.

Yến Dương đứng dậy, chỉnh lại quần áo rồi mời họ vào. Kết quả lại nhìn thấy cả Từ An cũng đi vào cùng. Thấy vị cấp trên này, cô hơi kinh ngạc đứng dậy: “Từ tổng, anh còn chưa đi sao?”

Ánh mắt của Từ An dừng lại trên môi cô một lát, sau đó mới cười nhẹ, nói: “Tôi không yên tâm lắm nên đi theo đến xem một chút. Thế nào rồi?”

Anh ta nhìn Vệ Minh Thận, đúng lúc Vệ Minh Thận cũng đang nhìn anh ta, vào thời điểm hai ánh mắt chạm nhau, Từ An chuẩn xác nhận thấy trong đôi mắt đen láy kia có một tia sáng kỳ lạ lóe lên, nhìn vào khiến anh ta kinh hãi. Đợi đến khi Từ An muốn xác nhận lại lần nữa thì anh đã khôi phục lại vẻ ôn hoà thường ngày.

“Dương Dương, vị này là?” Ánh mắt Vệ Minh Thận hướng về phía anh ta, hỏi Yến Dương. 

“Là Từ tổng, người quản lý toàn bộ công việc của công ty bọn em ở Hàng Thành, hôm nay khi nghe tin anh bị tai nạn, em đã đến xin Từ tổng nghỉ, anh ấy đưa em qua đây.” Yến Dương giải thích.

Vệ Minh Thận ồ một tiếng, ánh mắt nhìn Từ An nhiều thêm một phần cảm kích lịch sự.

“Làm phiền Từ tổng rồi.”

“Chuyện nên làm thôi.” Từ An cười nói, “Anh Vệ, sức khoẻ anh không sao chứ?”

“Không sao, đều là vết thương nhẹ, để Từ tổng lo lắng rồi. Đợi tôi xuất viện sẽ mời Từ tổng dùng bữa, hi vọng anh không từ chối.”

Giọng điệu của người đàn ông rất ôn hoà, cho dù bị thương cũng không thể che giấu được phong thái nhã nhặn trên người. Trong lòng Từ An biết rõ, đây không phải là người bình thường.

“Không cần đâu, thật sự chỉ là chuyện nhỏ, anh không cần phải để trong lòng.” Nói xong lại quay sang Yến Dương, “Nếu đã vậy thì tôi về công ty trước đây.”

“Được, tôi tiễn anh xuống lầu.”

*

Hai người cùng nhau ra khỏi phòng bệnh, lúc đến đầu cầu thang, Từ An ngăn Yến Dương lại, bảo cô đến đây thôi. 

“Mấy ngày tới cô cứ ở đây với anh Vệ đi. Thời gian trước vắt kiệt sức lao động của cô, lương tâm cắn rứt, cho cô nghỉ vài ngày.”

Yến Dương còn đang suy nghĩ không biết nên nói chuyện xin nghỉ với Từ An thế nào, không ngờ anh ta lại chủ động nhắc tới, cô phút chốc liền vui vẻ, nở nụ cười vô cùng rạng rỡ. 

“Cảm ơn Từ tổng.”

Từ An chưa thấy cô cười như vậy bao giờ, nhất thời thất thần. Lại nghĩ đến vị trong phòng bệnh kia, không khỏi tự cười giễu.

“Khách sáo rồi, mau trở về đi.”

“Được.”

Yến Dương một lòng nghĩ đến Vệ Minh Thận nên không khách sáo với anh ta nữa, quay người trở về phòng bệnh. Từ An đứng tại chỗ một lúc rồi mới giẫm lên tiếng người ồn ào huyên náo, chầm chậm xuống lầu.

*

Mấy ngày sau đó, Yến Dương vẫn luôn cùng Vệ Minh Thận ở bên này dưỡng thương. 

Nhờ kỹ năng lái xe cao siêu của tài xế nên vết thương của Vệ Minh Thận thực sự không nghiêm trọng. Nhưng một là để Yến Dương yên tâm, hai là ôm suy nghĩ muốn đóng kịch để nhà họ Tùy xem, cho nên anh thực sự đã bày ra dáng vẻ dưỡng bệnh, thậm chí ở phía tây bắc bên kia cũng đã sắp xếp người đại diện xử lý công việc xong xuôi. Không hoảng loạn không vội vàng, như thể đang nghỉ phép vậy.

Lúc này Yến Dương mới thể nghiệm được một điểm “trong hoạ có phúc” mà Vệ Minh Thận nói. Quả thực cũng được coi là phúc nho nhỏ đi, nếu không phải vì lần tai nạn xe này, anh sẽ không thể lại ở Hàng Thành lâu như thế.

Yến Dương chưa từng ở cùng Vệ Minh Thận lâu như vậy, cho dù không đi đâu cả, nhưng chỉ cần ở bên nhau thế này cũng đã đủ hạnh phúc rồi. Mỗi ngày dưỡng bệnh, ăn uống, đến hoa viên nhỏ thư giãn, trôi qua rất thoải mái dễ chịu. Nếu nói có chỗ nào không tốt, vậy chính là Vệ Minh Thận bị thương, Yến Dương sợ ảnh hưởng đến việc hồi phục nên không cho anh làm loạn.

Ngay từ giây đầu tiên nhìn thấy Yến Dương, Vệ Minh Thận đã có chút không nhịn được. Xa cách quá lâu, anh thực sự quá nhớ cô, lại thêm lúc trước bị cô “đùa giỡn” trong điện thoại, anh đã sớm kìm nén đến bứt rứt, nghĩ đến rồi sẽ “chỉnh” cô một trận. Thật không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

Thân thể bất tiện nhưng tâm lý lại sục sôi có thừa, nhất là khi người ngày nhớ đêm mong còn lượn lờ trước mặt cả ngày, nhìn nhưng không ăn được, Vệ Minh Thận cảm thấy khó chịu vô cùng. Yến Dương cũng nghĩ đến việc anh nhịn quá lâu không tốt, một tuần sẽ dùng tay giúp anh giải quyết một, hai lần. 

Vệ Minh Thận bật cười không thôi, nói dù sao cũng đã đến bước này, có gì khác với làm thật đâu? Suy cho cùng thì cũng đâu phải cô không muốn.

Nhưng Yến Dương lại nói, nếu thật sự làm thì em không thể khống chế được anh nữa rồi, hiện tại thế này cũng giống như em nắm giữ anh trong tay vậy.

Lúc nói những lời này, thân trên cô cởi sạch, nửa quỳ, tay nắm lấy chỗ đó của anh, nháy mắt ranh mãnh với anh.

Vệ Minh Thận đột nhiên cảm thấy thế này cũng rất tốt, nắm lấy tay cô, chuẩn bị di chuyển lên xuống.

Yến Dương ngăn anh lại, nói: “Hôm nay anh ngoan, em muốn thưởng cho anh.”

Nói xong liền nghiêng người về phía trước.

Vệ Minh Thận không nhìn nữa, hơi nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên.

Cuối cùng anh bị cô “chơi đùa” đến mất hồn mất vía, vào giây phút cuối cùng, anh gần như mất kiểm soát. Sau khi khoái cảm giảm bớt đi, anh cúi xuống lau vết trắng dễ thấy trên miệng cô, nói: “Nữ vương của anh, anh cam nguyện làm tù binh cho em.”

Khoảnh khắc ấy, Yến Dương ôm lấy cánh tay anh, hừ một tiếng, cũng đạt đến đỉnh.