Yến Sơn Đình Ngoại

Chương 69



Diệp Lang Đình không biết dỗ người khác, bảo đi thay áo sơ mi, đối với anh đã xem như tỏ ra yếu thế rồi. Yến Nhuỵ Tiêu theo sau anh, im lặng không nói gì.

Vào giờ phút hiện tại, cho dù anh không tỏ ra yếu thế đi chăng nữa thì mọi cảm xúc của cô đều phải gác lại, cô buộc phải tới chỗ Hawley một chuyến. Cho dù là lời giải thích đóng kịch lâu như thế với Louis hay là việc cô gây chấn động ở đây thì Hawley cũng chẳng hề đợi cô.

Mấy hôm nay Louis khó chịu với gã ta hơn bao giờ hết, hơn nữa kể từ sau khi mất đi hai thủ lĩnh, quyết tâm chiến đấu tới chết của Hawley càng rõ như ban ngày. Tới tới lui lui, kế hoạch sau khi dự tính của Diệp Lang Đình và Louis chính là dẹp trừ hậu hoạ. Vì thế nhiệm vụ khi họ tới Tân Thành lần này không chỉ có “F” mà còn có Hawley.

Tin mà họ nhận được từ Phương Thành là cuộc trao đổi lô hàng mới sẽ đúng giờ bắt đầu vào sáng mai. Theo thói quen của Hawley, trước đêm đó sẽ cho người đi rà soát gần đó để đảm bảo rằng không xảy ra sơ xuất gì. Vì thế tối nay là thời cơ tốt để loại bỏ Hawley, Diệp Lang Đình cố tình sai Lý Côn dẫn cô ra ngoài đi dạo cả một ngày chính là đề phòng việc ngoài ý muốn, để những người chú ý tới họ phải buông lỏng cảnh giác.

Cả một buổi sáng, họ chờ tin ở khách sạn, sau khi nhận được tin tức chính xác mới bắt tay chuẩn bị hành động.

Yến Nhuỵ Tiêu lên đường cùng họ, đi về phía trước men theo đường bờ biển. Cô không muốn nói chuyện, chỉ nghiêng đầu nhìn bọt sóng cuồn cuộn ngoài cửa sổ. Diệp Lang Đình nhìn qua gương chiếu hậu rồi tiện tay ấn công tắc, cửa sổ chạy bằng điện từ từ hạ xuống, gió biển kéo theo hơi nước thấp thoáng dội vào khoang xe. Cô nghiêng đầu cụp mắt một lần nữa, nhìn vào trò chơi trên điện thoại, không nhìn ra ngoài cửa nữa.

Chiếc xe tiến thẳng về phía trước, lái nhanh ra khỏi con đường cuối trên quốc lộ ven biển rồi leo lên núi bên cạnh. Bốn phía đều là cây cối tĩnh mịch, ánh chiều tà đã tắt ngấm, những nhánh cây chằng chịt trong rừng che khuất tia sáng cuối cùng trên bầu trời.

Khoang xe bắt đầu tối sầm, ánh đèn tổng thể trong xe từ từ sáng lên. Cả đường đi, chiếc xe có tính năng tốt không phát ra âm thanh quá to. Khi tới gần tòa nhà sừng sững trên đỉnh núi, chiếc xe từ từ đỗ lại. Đội hành động nhanh chóng bắt đầu hành động theo sắp xếp, Diệp Lang Đình ném trang bị cho cô, còn mình châm điếu thuốc ở bên cạnh.

Anh nghiêng trán châm lửa, sau đó lại nghiêng đầu nheo mắt nhìn cô thử tai nghe, kiểm tra đạn dược, từ từ nhả khói: “Đi theo anh thì ngày nào cũng phải tiếp xúc với những thứ thế này.”

Yến Nhuỵ Tiêu đang chỉnh lại dây tai nghe sau tai, nghe anh nói vậy cuối cùng cũng ngước mắt nhìn sang, sau đó lại cúi đầu cho ống quần vào trong giày. Đôi chân vừa thon vừa thẳng đi từng bước về phía anh, khi chỉ còn cách anh hai nắm đấm mới dừng lại đối mắt với anh gằn từng câu từng chữ: “Diệp Lang Đình, cơn đau lòng muộn màng bây giờ của anh thật sự buồn nôn lắm.”

Sau đó không quay đầu, cùng Lý Côn đi tìm bản đồ địa hình xem, không ngoảnh đầu lại nhìn. Diệp Lang Đình đang ngậm điếu thuốc, bị khịa thế này cũng không hó hé tiếng nào, cuối cùng mở cửa xe ra dụi tắt đầu lọc thuốc, sau đó vứt vào gạt tàn, một tay đóng cửa xe.

Cánh cửa xe vang lên tiếng “rầm”.Trong cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, anh đi lên trước túm lấy vai người vẫn đang cáu kỉnh: “Sát vào.”

Đường nhánh làm ăn gần đây của Hawley mở ra liên tục nên hiển nhiên lần này mang theo không quá nhiều người. Hơn nữa vì để bảo đảm cuộc giao dịch hôm nay tiến hành thuận lợi, gã bắt rất nhiều người đi thăm dò, dẫn tới giờ đây số người đợi kết quả, dù nói là tinh nhuệ nhưng số lượng ít tới mức đáng thương.

Phương Thành sắm vai quá tốt khiến gã tin rằng bây giờ Louis vẫn đang loay hoay với lãi lỗ, thế nên gã chuẩn bị về mặt phòng thủ quá nhiều, nhưng lại không biết Louis muốn kết thúc cuộc chơi. Vì thế khi Diệp Lang Đình cầm súng nhắm vào đầu gã, Hawley ngồi ở vị trí chủ tọa thất thần mất một lúc. Tới khi nhìn rõ người trước mặt thì bật cười.

Lão cáo già phái ngài Diệp đích thân xử lý việc này có nghĩa là loại bỏ, không chơi nữa.

Gã phóng tầm mắt ra sau nhìn thấy cô gái đang đứng trong bóng râm. Gã lười nhác cất tiếng, nhưng không phải nói với Diệp Lang Đình: “Tao đợi mày lâu lắm rồi, Vivian.” Hawley không thèm để ý họng súng ở thái dương: “Nghe nói tao giết bố mày?”

Trò cười này bắt đầu rất vô lý, lý do gã bị Diệp Lang Đình nhắm vào là do mối thù giết bố của Vivian. Sau bao lần bị Diệp Lang Đình tính kế cũng lật lại cả nợ cũ nhưng đều uổng công, không thể tra ra được bố của Vivian. Vào khoảnh khắc cuối cùng trong cuộc đời, gã chỉ muốn biết câu trả lời cho câu hỏi này mà thôi.

Điều này thật lố lăng, người bố của Vivian mà gã lấy mạng rốt cuộc là ai nhỉ?

Yến Nhuỵ Tiêu bước từng bước ra khỏi bóng râm: “Là chúng mày.”

“Thế thì tao chết oan quá, bị ngài Diệp truy đuổi, trốn chui trốn lủi lâu thế mà.” Lúc này rồi mà Hawley vẫn còn tâm trạng nói đùa.

Yến Nhuỵ Tiêu phủi bụi vừa rơi trên quần, vải vóc quần áo rung động phát ra tiếng im ỉm. Sau đó cô đứng thẳng, từ từ trả lời: “Đừng vội, từng người một thôi.” Cô vừa thì thào vừa kiên quyết.

“Được thôi, Vivian. Nếu tao chết oan, vậy thì chúng ta cược một ván đi.” Ngay sau đó, Hawley gõ gậy xuống mặt đất bên cạnh chân, cánh cửa tủ đồ từ từ mở ra, có hai người cao to bước ra từ con đường tối om. Diệp Lang Đình liếc mắt nhìn một cái đã biết khả năng của hai kẻ này không hề thua kém anh. Hawley lại bật cười: “Cò quay Nga*.”

*là trò chơi mà người tham gia sử dụng một khẩu súng ổ quay với một viên đạn duy nhất bên trong để bắn vào đầu mình theo lượt. Người còn sống (không quay phải ổ có đạn) sẽ là người chiến thắng.

Gã nói chuyện với Yến Nhuỵ Tiêu nhưng vẫn nhìn về phía Diệp Lang Đình.

Tiếng súng cũng vang lên ở đằng sau, anh không cần quay đầu cũng biết bây giờ Yến Nhụy Tiêu đang bị ngắm vào đầu. Hawley đã lăn lộn bao nhiêu năm trên con đường này nên đã chuẩn bị hết cho cuộc chiến đấu cuối cùng từ lâu.

Diệp Lang Đình từ từ đứng thẳng dậy: “Bảo chúng nó hạ súng khỏi người của tao trước đã.”

Ánh mắt Hawley ra hiệu với anh, ý nói phải xem biểu hiện của anh trước. Diệp Lang Đình không di chuyển: “Tao không thích nói điều kiện.”

“Chơi.”

Hai âm thanh đan xen vào nhau gần như là thốt ra cùng lúc. Một người muốn bảo vệ, còn người lại muốn đánh cược.

Diệp Lang Đình quay đầu nhìn cô, vẻ mặt Yến Nhuỵ Tiêu vẫn không thay đổi. Anh nghe thấy tiếng Hawley ở đằng sau rút một khẩu súng lục từ trong ngăn kéo ra, vứt lên bàn: “Đình, mày lên cò đi.”

Diệp Lang Đình không di chuyển, không khí lạnh trong căn phòng sắp đông cứng lại. Yến Nhuỵ Tiêu là người đi lên trước, nhét khẩu súng vào tay anh: “Mau lên, anh ta thua thì chúng ta sẽ về nhà sớm, em thua thì không phải như ý của anh à, thưởng cho anh quay về một mình như ý nguyện.”