Yến Sơn Đình Ngoại

Chương 87



Diệp Lang Đình vừa tỉnh lại vẫn còn rất yếu, anh ôm người trước ngực, dỗ dành một lúc lâu mới nói: “Táo em rửa đâu? Em đi hỏi Edward xem hiện giờ anh có ăn được không. Anh đói rồi, hoặc là bảo Lý Côn đi kiếm chút gì đó cho anh ăn đi.”

Lại hồi phục cái dáng vẻ ngài Diệp rồi. Tâm trạng Yến Nhụy Tiêu bỗng chốc chẳng khóc nổi nữa, cô lau sạch mặt. Cô nghe lời định đi tìm Edward, sau đó đột nhiên nhận ra được điều gì đó: “Lúc Kanye tới anh đã tỉnh rồi à?”

Người bị nhìn thấy chẳng hề đỏ mặt, “Vừa tỉnh lại đã giục em làm việc rồi, vậy thì thà nằm tiếp còn hơn.” Diệp Lang Đình ngủ trên giường bệnh cả nửa tháng nên biến thành ông cụ Diệp rồi.

Thế là ngài Diệp ở trong bệnh viện vốn dĩ được giữ bí mật nghiêm ngặt với thế giới bên ngoài, bây giờ lại phải giữ bí mật rằng thật ra Diệp Lang Đình khoẻ như voi, ở bệnh viện một tuần đã tự mình lái xe về nhà tiện thể chở cả Yến Nhuỵ Tiêu.

Yến Nhuỵ Tiêu cũng không quan tâm chuyện này, ở cùng Diệp Lang Đình trong phòng bệnh cả một tuần, ngày nào anh cũng ăn no ngủ kĩ nhưng ai hầu, anh cũng chẳng vừa lòng. Cuối cùng vẫn là một mình cô ở bệnh viện vừa bận tới bận lui vừa phải giúp đỡ chăm sóc sinh hoạt thường ngày. Dù sao thì giờ ngài Diệp cũng khỏe như trâu rồi, còn cô thì chỉ muốn tắm nước nóng một cái và tìm một chiếc giường thoải mái để thiếp đi thôi.

Đợi chiếc xe thật sự đỗ dưới toà Bích Quế Viên, cô hình như mới tỉnh ngộ. Dù sao thì lần trước trở về, ký ức đó dù đã trôi qua vài tháng rồi nhưng vẫn không tươi đẹp lắm. Ấy thế nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, cô đã ra ra vào vào bệnh viện lâu như thế, bây giờ mà do dự ngược lại càng giống lạt mềm buộc lạt chặt.

Thấy cô không lên tiếng thì Diệp Lang Đình cũng không hó hé gì, anh tiện tay xách vali ra khỏi cốp, sải bước cùng cô lên tầng. Trong lòng hai người đều có suy nghĩ nên vừa im lặng vừa ngượng ngùng cách nhau ra trong thang máy.

Cửa thang máy từ từ mở ra, Diệp Lang Đình đứng im phía sau cô tỏ ý để cô ra trước. Yến Nhuỵ Tiêu tay không bước nhanh về phía trước rồi đặt tay lên khoá mật mã theo thói quen. Cô theo bản năng lùi ra sau một chút, cùng lúc khi cô quay đầu nhìn Diệp Lang Đình ở đằng sau thì nghe thấy tiếng khoá vân tay mở ra. Hương thơm nồng nàn của hoa huệ len qua khe cửa xộc thẳng vào mũi.

Vốn dĩ là đang cầu cứu, còn bây giờ là băn khoăn. Sắc mặt ngài Diệp bị nhìn chằm chằm chẳng hề thay đổi, xách vali vào cửa trước cô, không ngoảnh đầu lại. Yến Nhuỵ Tiêu đi theo anh, nhìn rõ cảnh tượng trong phòng thì hiểu ra.

Mọi đồ trang trí đều giống như ngày cô rời đi, trên tủ giày là chiếc khay búp bê xấu xí cô tìm thấy ở cửa hàng đồ handmade; bình hoa trên bậu cửa sổ vẫn được đặt ở đó, trong bình là một bó hoa huệ nở rất đẹp. Có lẽ đến cả chăn ga gối đệm trên giường vẫn là bộ mà lúc cô rời đi, chứ chẳng cần nói tới cả bộ sản phẩm dưỡng da cô hay dùng nhất ở trên bàn trang điểm, tất cả đều mới toanh, nắp cũng chưa mở như thể là để trưng bày.

“Anh biết em sẽ quay lại.” Yến Nhuỵ Tiêu đi quanh một vòng như để tuần tra lãnh địa của mình. Người đứng ở cửa phòng sách đã bắt đầu xử lý công việc nói một cách chắc nịch.

Cả người Diệp Lang Đình dựa ra sau tựa vào ghế ngước mắt nhìn cô, tay trái gãi gãi ở dưới cằm: “Sợ em quay về vừa sợ em không quay về.”

Kết cục đã định. Đầu Yến Nhuỵ Tiêu mơ mơ màng màng xoay người đi tắm. Vốn dĩ là cô định để đầu mình bình tĩnh hơn một chút nhưng ngay giây phút khi tắt vòi nước đi ra khỏi phòng tắm, cô như chết lặng.

“Diệp Lang Đình!” Người đang làm việc nhận được tin nhắn cô gửi tới có thêm dấu cảm thán rất hung dữ. Anh vẫn chưa trả lời lại thì đã thấy người kia gửi tiếp: Cầm quần áo để thay em vứt trên giường phòng ngủ vào đây ngay!”

Lúc Yến Nhuỵ Tiêu sấy tóc thì nghe thấy cánh cửa khe khẽ vang lên. Cô nhướng mày. Cái người này trước giờ chưa từng biết lịch sự là gì, mọi cánh cửa đối với anh chỉ là đồ trang trí thôi. Lúc cô kéo mở cửa thì nhận ra quần áo anh đặt bên ngoài còn mình thì đã đi mất hút.

Cô nhìn bộ quần áo gọn gàng được cố tình đặt trên ghế đẩu. Cô lau mái tóc đã khô một nửa, đi nấu bát mì để ăn đêm, chẳng hề quan tâm tới Diệp Lang Đình đang ngồi một mình trên ghế sô pha xem tivi sau khi hoàn thành xong công việc trong phòng sách.

Yến Nhuỵ Tiêu cược rằng lần cuối cùng chiếc tivi này được mở là vào lần trước cô cày phim. Cô chê màn hình điện thoại nhỏ, hình chiếu trên tivi xem đã hơn nhưng Diệp Lang Đình lại khó chịu bởi sự say đắm vào phim của cô thế là bèn lấy cớ vứt tivi để lợi dụng cô khá nhiều.

Mì đã hết sạch, Yến Nhuỵ Tiêu đẩy bát ra đi vào phòng ngủ nằm xuống rồi mơ màng thiếp đi. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê cô cảm nhận được lực chiếc gối bị từ từ kéo ra. Cô mở mắt ra thì thấy Diệp Lang Đình, anh đang ôm gối và chăn, có vẻ là định sang phòng ngủ của khách.

Bốn mắt đột nhiên nhìn nhau làm anh hơi dừng lại một lát. Yến Nhuỵ Tiêu phản ứng trước, cô thở dài, vỗ vào bên cạnh mình: “Anh có thể nằm với em một lát không?”

Ngài Diệp coi mọi thứ như mây giăng qua mắt trong mắt người ngoài này lần đầu tiên lúng túng trước việc lên giường với một người phụ nữ. Anh đặt đồ trong ngực về vị trí cũ, nằm xuống cạnh cô. Trong sự tĩnh mịch, anh cần thận xoay người ôm Yến Nhuỵ Tiêu vào lòng.

Màn đêm rất yên tĩnh. Yến Nhuỵ Tiêu không vui cả một ngày do mệt tới lúc này cuối cùng đã hết hoàn toàn. Đầu tựa vào lồng ngực anh, chân gác lên eo anh, hai tay ôm lấy cổ anh.

Trong phòng ngủ vẫn rất im lặng, chỉ có tiếng thở của hai người.

“Diệp Lang Đình, em đã suy nghĩ một chuyện, em muốn thông báo cho anh. Ngay từ khi bắt đầu, em đối với anh là uống rượu độc để giải khát*.” Yến Nhuỵ Tiêu rầu rĩ nói: “Trong đầu em hiểu rất rõ rằng con người là độc lập, vĩnh hằng trong thơ đều là đồ bỏ đi thôi. Nhưng với anh, em lại chấp nhận.”

*ý nói chỉ giải quyết cái trước mắt mà không nghĩ tới hậu quả về sau.

Muốn nói dòng nói dài cuối cùng vẫn quay lại câu này: em lại chấp nhận. Chấp nhận giữa chúng ta vẫn mắc nợ lẫn nhau nhưng không một ai nỡ tính toán. Thừa nhận rằng em yêu anh, vì thế từ đầu tới cuối, em luôn đi về phía anh hàng vạn lần. Em chỉ cần anh.

Em chấp nhận rồi Diệp Lang Đình.

Phòng ngủ tĩnh lặng nhưng Diệp Lang Đình đã có động thái, anh hôn xuống thắm thiết, khoé môi thấm đẫm sự dịu dàng trong làn gió đêm mùa xuân. Anh càng mãnh liệt khi cô đáp lại, ngậm lấy lưỡi cô cùng dây dưa rồi lại buông ra, lần theo bờ môi của cô hết lần này tới lần khác giống như đang hái một quả quý giá.

Tay anh vòng lên trước từ sau gáy cô, cách một ngày đông lại phủ lên nơi gần nhất với nhịp tim của cô, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy nụ hoa, kích thích từng lần một. Tay còn lại di chuyển xuống, thăm hỏi con đường hẻo lánh đã lâu rồi không có người đi vào. Bàn tay thô ráp di chuyển nhẹ nhàng trước cửa, như có như không định tiến vào.

Tới khi cảm thấy đã đủ ướt mới tìm tới cửa vào, hai ngón tay khép lại đâm thẳng vào. Ngay sau đó môi di chuyển xuống, ngay lúc lưng cô cong lên thì há miệng ngậm lấy nụ hoa. Cơn kích thích này khiến Yến Nhuỵ Tiêu vốn đang lâng lâng phải thất thần, kẹp chặt hai chân theo bản năng.

Diệp Lang Đình lại không cho, rút tay lại, môi vẫn tiếp tục đi xuống tới khi mũi đối diện với miệng huyệt vừa nóng vừa ướt của cô, cô mới ngẩng đầu nhìn xuống dưới.

Đèn đêm vẫn bật, Yến Nhuỵ Tiêu mở mắt nhìn thấy anh há miệng ra, vươn đầu lưỡi vừa nóng vừa dày ra giống như ăn kem trên bánh ngọt lướt qua để lại dấu vết nóng bỏng. Sau đó tiến lại gần bắt đầu nuốt xuống, từng lần một giống bị đi vào nhưng lại rất dịu dàng.

Cảnh tượng trước mắt quá xấu hổ thêm cả sự kích thích phía dưới khiến đầu cô ngẩng ra sau, chân gấp lại đã banh cả ra, tay đặt trên xương mu. Cô la hét nhưng lại không thể ngăn bờ mông của mình ưỡn lên càng ngày càng cao, khoái cảm tới rất mạnh mẽ.

Anh biết rõ cô nhạy cảm ở đâu, đầu lưỡi giống như một con cá nhẹ nhàng lướt qua từng chỗ nhạy cảm, sau đó sâu thêm chạm tới từng tấc trong cơ thể cô. Từ trên xuống dưới rồi lại từ trong ra ngoài, Yến Nhuỵ Tiêu chỉ còn biết rên rỉ: “Ư a, Diệp Lang Đình!”

Cô chỉ có thể gọi tên anh hết lần này tới lần khác còn người được gọi tên lại lùi ra sau, cách miệng huyệt cô một khoảng: “Cô bé của em còn chẳng xấu hổ bằng em, bây giờ vẫn đang mời gọi anh ăn đây này.” Anh đang nói phía dưới của cô vừa co lại vừa mở ra không kiểm soát được giống như khuôn miệng đói khát vậy.

Mặt Yến Nhuỵ Tiêu càng đỏ bừng, cơn ngứa ngáy từ nơi sâu thẳm khiến cô lại kẹp đùi: “Ư a…Vậy anh muốn ăn no nơi đó chứ?”

Câu này rất có tính khiêu khích khiến Diệp Lang Đình vùi đầu liếm mút càng mạnh mẽ, chỉ liên tục kêu cô ưỡn mông cao lên. Lúc hai chân của cô không kiểm soát được cơn run rẩy, anh nhanh chóng móc gậy th*t đã cứng ngắc của mình ra đâm vào.

Kín không một kẽ hở, Yến Nhuỵ Tiêu chỉ kịp trợn ngược mắt, cô cảm nhận được một đợt nước không kiềm chế bắn ra phía dưới, bắn hết vào lồng ngực anh. Tất cả đã mất hết kiểm soát rồi.

Diệp Lang Đình cụp mắt nhìn một cái, quỳ ngồi lên. Hai tay mạnh mẽ tách mở chân cô ra, quắp lên eo anh, đâm ra đâm vào: “Lâu rồi không làm lại lẳng lơ thế rồi? Hửm?”

“Ưm, a!” Anh rút toàn bộ ra rồi lại đâm thẳng vào khiến tiểu huyệt của cô không kịp co lại, thậm chí còn thấy được cả bên trong ra rồi lại vào theo gậy th*t của anh. Động tác đêm nay của anh rất nhanh không cho cô cả thời gian suy nghĩ. Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu là giao phó tất cả cho anh: “Anh cũng đâu kém cạnh gì,” cả người cô nảy lên trên giường rồi lại hạ xuống: “A…Sao lại to ra rồi?”

Lâu rồi không làm nên cô la hét không kiêng nể gì. Tiếng kêu quyến rũ hoà lẫn mới hơi nước lúc tắm vào buổi tối, nũng nịu không chịu được, khiến Diệp Lang Đình mất hết lý trí. Anh nhấc cổ chân cô lên kéo chặt giống như đâm vào chuẩn xác như đóng đinh rồi lại rút ra.

Hai tay Yến Nhuỵ Tiêu ôm chặt đùi, phía trên liên tục nhấp nhô cùng với đôi gò bồng đảo trước ngực cũng lắc lư lên xuống, trông vô cùng có tính đàn hồi. Điều đó khiến anh lại cúi người hôn lên, môi lưỡi ướt ướt di chuyển khắp người cô, từ trong ra ngoài.

Miệng huyệt của cô đã mở ra mặc kệ để anh đâm vào. Diệp Lang Đình không ngừng tăng tốc, anh cảm nhận được sự khít chặt của cô cùng với phản ứng sinh lý không thể kiểm soát, nghe thấy cô lắc đầu cuối cùng bắt đầu xin tha: “A…Sâu quá! A a a a a… không ổn rồi…hình như sắp bắn rồi!” Cô cảm nhận được cảm giác kỳ lạ phía dưới giống hệt lúc mất khống chế vừa rồi.

Diệp Lang Đình lai không hề giảm động tác, bắt lấy tay cô: “Vậy thì bắn đi, xem em có phải Thuỷ oa hay không nhé!” Anh di chuyển đầu khấc nhắm chuẩn vào chỗ mềm nhất của cô.

Đã rất lâu rồi anh không làm tình cùng với tâm trạng nhất định phải phục vụ cô khiến cô không thể khống chế được. Cô chỉ có thể bấu chặt lấy tay anh, cổ rướn ra sau. Trước mắt xoẹt qua một luồng sáng trắng, cô bắn ra làm ướt đẫm phía dưới nơi giao hợp của họ.

Chờ Yến Nhuỵ Tiêu hoàn hồn thì cô mới phát hiện ra anh vẫn đang chậm rãi cọ sát bên trong cô, nơi đó vẫn nóng rực. Mắt cô không mở nổi nữa rồi: “A…em không được nữa rồi…Diệp Lang Đình…a a a…”

Thấy cô chậm lại, anh tiếp tục gia tăng tốc độ, đâm thẳng tới nơi thoải mái nhất. Cảm nhận thấy cô kẹp lại theo bản năng, anh giơ tay vỗ vào mông cô: “Muốn để anh bắn thì nói vài câu lẳng lơ chút đi.”

“Ưm…” Yến Nhuỵ Tiêu trợn mặt, một tiếng rên yêu kiều phát ra: “Anh ơi, bắn cho em đi, lần sau để anh đâm tiếp.”

Người đàn ông nghe rõ cô gọi là gì, rõ ràng đã bị nắm thóp rồi. Anh cảm nhận rõ bờ mông ưỡn lên của cô vẫn tiếp tục mút nên kéo người lên từ đằng sau kéo lên phía trước người, sau đó ngậm lấy môi cô. Anh đâm mạnh phía dưới một lúc lâu rồi rút hết ra. Bàn tay ôm lấy bộ ngực của cô bắn trong rãnh ngực của cô.

Cuối cùng thế giới cũng yên tĩnh trở lại, Diệp Lang Đình lại hôn lên môi cô, như là tiếc thương lại vừa như chấp nhận: “Anh yêu em.”