Yến Yến Chi Dao

Chương 7



10.

Bên ngoài hang động yên tĩnh, chợt vang lên tiếng động của một nhóm giáp binh.

Ta ngẩng đầu nói: "Có lẽ là Long Đình vệ của thánh thượng tới rồi, ta sẽ không làm chậm trễ việc của ngài chứ?".

“Không sao, có Long Đình vệ đến đây thì tốt rồi”. Hắn liếc nhìn ta một cái, ngập ngừng nói.

"Ngài còn có chuyện gì sao?".

“Ta sẽ nghĩ cách”, hắn vội vàng nói: “Nàng không thể ra ngoài như thế này được, không tốt cho nàng”.

Ta dửng dưng nói: “Ta sợ cái gì chứ? Cùng lắm thì ta nói ta cũng rơi xuống dưới đây thôi".

Hai người chúng ta vẫn còn đang tranh cãi, thì trong lúc đó đã có một người còn đến nhanh hơn cả Long Đình vệ, hắn đứng đó và nhìn hai người chúng ta với ánh mắt nặng trĩu.

Tại sao lại là hắn ta?

Ta co chân lại, vừa định lùi về phía sau Tạ Yến Kỳ.

Cố Trạch Sinh nói: "Nếu ngài không muốn nàng ấy bị đàm tiếu, thì nên giao nàng ấy cho ta, ta sẽ có cách đưa nàng ấy ra ngoài an toàn".

Tạ Yến Kỳ nhìn vào ta một lúc, sau đó vén tóc mai của ta, rồi dỗ dành: “Mặc dù ta không muốn như vậy, nhưng… nàng đi ra ngoài với hắn đi. Dao Dao, nàng, nàng đừng nói chuyện với hắn ta được không?".

Tại sao ta phải đi? Ta tròn mắt không nói nên lời.

Cuối cùng ta vẫn không lay chuyển được Tạ Yến Kỳ, nhìn vẻ mặt đau thương của hắn lúc đưa ta ra ngoài, khiến ta không khỏi muốn bật cười.

Ta đến gần hắn, nhỏ giọng dỗ dành: “Ta sẽ chờ ngài ở bên ngoài và ta cũng không nói chuyện với hắn đâu”.

Khi ta nhìn lên lần nữa, chẳng biết Cố Trạch Sinh đã xoay người sang chỗ khác từ lúc nào.

Cố Trạch Sinh dẫn ta đi ra ngoài qua một lối khác, suốt quãng đường hắn cũng không nói chuyện với ta nên ta rất vui vẻ và thoải mái.

Tại sao Tạ Yến Kỳ lại lựa chọn tin tưởng vào hắn kia chứ? Hắn cũng không phải là loại người tốt lành gì, nhưng ta cũng không sợ hắn, bởi trên tay ta có rất nhiều nhược điểm của hắn.

Đi được nửa đường thì trước mặt ta chính là một con đường dốc, đế giày của ta rất trơn, nên ta bước ba bước thì đã phải ngã mất hai bước rồi.

Cố Trạch Sinh quay đầu lại, giống như muốn đưa tay ra kéo ta, nhưng hắn liếc nhìn ta một cái, rồi lại rụt tay về.

Hắn bẻ một cành cây bên cạnh, rồi đưa một đầu cành cây cho ta, nhẹ giọng nói: "Nàng giữ lấy đầu này đi".

Ta không từ chối hắn, vội vươn tay nắm lấy cành cây và đi phía sau hắn, cuối cùng ta cũng vượt qua một đoạn dốc này một cách suôn sẻ.

Hắn đưa ta đến lối ra, ta bước qua ngưỡng cửa, sau đó nói một tiếng tạ ơn với hắn.

“Thẩm cô nương”, hắn đứng ở bên kia ngưỡng cửa, ống tay áo che kín, nhìn thẳng vào ta, thật lâu sau mới hỏi: “Ta đã suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không hiểu rõ, tại sao nàng lại ghét ta đến như vậy?".

Trăng lặn sao rơi, ngày đi tuổi đến (*), ta đứng ở nơi này nhìn hắn, đủ loại quá khứ như hình ảnh chuyển động trong gương, chất chứa mấy chục năm yêu hận tình thù, sớm đã tiêu tan trong dòng sông vô tận của thời gian.

(*): 月尽星落, 日移岁苍: Nguyệt tẫn tinh lạc, nhật di tuế thương.

Ta mỉm cười nhẹ nhõm, mấy chục năm địa ngục ở kiếp trước giống như một cơn ác mộng mà ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

“Không". Ta chân thành cười: “Ta không ghét ngài, chỉ là ta không thích ngài, ngài giống như một người qua đường đi lướt qua ta vậy, ta cũng sẽ không đi thích người đó làm gì”.

Trước khi bước ra bãi săn, ta đứng từ xa ngoái lại nhìn, hắn đứng bất động ở nơi đó giống như một gốc cây tùng bách trơ trọi mà đón gió sương.