Yêu Anh, Bang Chủ Ác Ma

Chương 154: Đây Chính Là Quả Báo



Cánh tay truyền đến cảm giác đau buốt, Doãn Mộ Tư cúi đầu, máu từ vết thương chảy xuống, nhuộm đỏ cả cánh tay trắng như tuyết.

Bất chấp thân thể đau đớn, cô vội vàng co người nằm xuống sau ghế sô pha, bên cạnh nhìn thấy đạn rơi trên mặt đất.

Là ai muốn giết cô?

Đối phương dùng súng giảm thanh, va chạm vào cửa sổ cũng không lớn, vệ sĩ bên dưới lầu thậm chí còn không nghe thấy.

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, những âm thanh đạn xuyên nho nhỏ không còn nghe thấy nữa, tiếng bước chân vang lên từ ngoài ban công truyền đến, cửa chưa kịp khóa lại bị đẩy ra.

Cô nằm co người dưới ghế sopha, gương mặt trắng bệch, có người đang bước vào phòng cô.

Ngay sau đó, cô nhìn thấy một bóng đen thon dài in trên mặt đất, ngoài bóng đen đó còn những vết máu của cô dẫn đến ghế sôpha.

Vị trí của cô đã bị phát hiện.

Một đôi giày da bước tới, Doãn Mộ Tư nắm chặt tay, không dám thở.

Chẳng lẽ cô phải chết sao?

Cha cô còn chưa tỉnh lại…

Doãn Mộ Tư ép bản thân phải bình tĩnh lại, ánh mắt hơi dời lên, trên đỉnh đầu không ngờ lại có một khẩu súng, mà người cầm khẩu súng có một gương mặt anh tuấn phi phàm.

"Lục… Vũ…Thần."

Cô không ngờ người đến lại là anh.

"Mộ Mộ, là tôi."

Lục Vũ Thần nhìn Doãn Mộ Tư cong người núp ở ghế sô pha, cổ họng giật giật.

Sau khi phát hiện người đến là Lục Vũ Thần, nước mắt Doãn Mộ Tư không tự chủ rơi xuống:"Sao anh lại đến đây?"

Lục Vũ Thần không trả lời, ánh mắt rơi vào cánh tay bị thương của cô, chỉ là vết đạn sượt qua, trên làn da trắng như sứ của cô còn có vết máu, nhìn rất đau lòng.

Sắc mặt cô tái nhợt như tờ giấy, trên gương mặt thanh tú còn có hai giọt sương trên khóe mắt, thân thể đang khẽ run lên, là đang bị dọa đến chết khiếp.

"Sao anh lại…."

Chưa kịp dứt lời, mặt cô vùi trong lòng ngực rộng lớn cường tráng của Lục Vũ Thần, thân thể lạnh lẽo bị ôm chặt.

Lục Vũ Thần tựa cằm lên mái tóc của Doãn Mộ Tư, hai tay ôm chặt lấy cô, giọng nói cực kỳ ôn nhu:"Không sao, không sao, có tôi ở đây rồi."

Loại ôn nhu này khiến Doãn Mộ Tư thịch một tiếng, mọi phòng bị tan rã, khóc lớn:"Vũ Thần… Vũ Thần… vừa rồi có người muốn giết tôi… suýt chút nữa… tôi suýt chút nữa bị bắn chết."

Lục Vũ Thần nhìn mấy viên đạn dưới mặt đất, lực đạo trong tay siết thêm mấy phần, không nhịn được mà muốn ôm Doãn Mộ Tư cọ sát vào trong cơ thể.

Thật may, hắn đã đến kịp.

Sau khi lấy lại sự bình tĩnh, cô rút người ra khỏi bờ ngực của anh:"Xin lỗi anh."

Cô lau nước mắt, nhìn người đàn ông đáng lẽ không thể có mặt ở nơi này liền hỏi:"Sao anh lại ở đây?"

Lục Vũ Thần cũng không giải thích, chỉ đưa tin nhắn báo tin cho cô nhìn.

Doãn Mộ Tư có chút kinh ngạc:"Anh biết người này?"

Lục Vũ Thần lắc đầu:"Không biết, đối phương cắt liên lạc rồi."

Hắn lấy lại điện thoại, ngay lập tức bế Doãn Mộ Tư đứng lên, động tác bá đạo nhưng đầy ôn nhu.

Doãn Mộ Tư có chút kinh ngạc, Lục Vũ Thần lập tức an ủi:"Sát thủ đã bị thương không nhỏ, sẽ không trở lại."

Nói như vậy, là Lục Vũ Thần đã cứu cô một mạng.

"Có bắt được không?"

Đôi mắt Lục Vũ Thần tràn đầy sát khí:"Không."

Lục Vũ Thần đặt cô xuống giường:"Hộp thuốc đâu?"

Doãn Mộ Tư chỉ về một hướng, Lục Vũ Thần liền xoay người đi lấy.

Nhìn thấy bóng dáng của anh, trái tim Doãn Mộ Tư vô cùng phức tạp.

Lục Vũ Thần rất nhanh xách hộp thuốc đi tới, mở ra lấy dụng cụ.

Cô mở miệng:"Cảm ơn anh."

Lục Vũ Thần không nhìn cô, chăm chú sát trùng vết thương:"Sao không nghe điện thoại của tôi."

"Tôi vừa mới tắm…."

Doãn Mộ Tư đột ngột nhớ ra, nhớ ra bản thân chỉ đang mặc một bộ váy ngủ mỏng manh, bên trong áo ngủ không mặc gì.

Phản xạ cực nhanh, cô lấy tay che ngực lại, mặt không tự chủ nóng lên, đỏ như gấc.

Lục Vũ Thần nhếch môi mỏng:"Che đậy cái gì, cũng không phải là chưa từng nhìn thấy."

Doãn Mộ Tư cũng không cải lại, kéo chăn che lại cơ thể, sau đó nhìn Lục Vũ Thần:"Cảm ơn anh đã cứu tôi, đã muộn rồi, anh nên quay về nghỉ ngơi trước đi."

Nghe vậy, Lục Vũ Thần ngừng lại động tác, ánh mắt nhìn vào mắt Doãn Mộ Tư:"Nếu như vừa rồi người cứu là Hàn Thương Nguyên, cô có đuổi hắn không?"

Hàn Thương Nguyên?

Anh ấy thì có liên quan gì đến việc này?

"Lục Vũ Thần, anh muốn nói cái gì?"

Lục Vũ Thần không trả lời, cầm lấy khăn ướt lau vệt máu trên tay cô, nhìn thấy dáng vẻ này của anh, giống như đang tự kiềm chế bản thân.

Doãn Mộ Tư cự tuyệt:"Anh về đi."

Lục Vũ Thần giữ lại tay cô lại, dùng tay còn lại ném chiếc chăn đang che cơ thể cô lại, dùng bờ môi mỏng đỏ ửng giữ lại môi cô ngăn cho tiếng thét vang lên.

Nụ hôn của anh cuồng dã bá đạo khiến Doãn Mộ Tư không tài nào tránh né được, bàn tay tham lam đút vào bên trong chiếc váy cô làm loạn.

Cho đến giờ phút này, anh mới cảm nhận được khoảng thời gian này đã kìm nén đau khổ ra sao, nhớ nhung cô đến mức nào, căn bản không thể dừng lại, hắn chỉ muốn nhiều hơn nữa.

Rời môi cô, Lục Vũ Thần nhìn cô bằng ánh mắt si mê, giọng nói khàn đục dụng vong:"Đừng đuổi tôi, đêm nay chúng ta một chỗ có được không?"

Chát…

Khuôn mặt anh tuấn của Lục Vũ Thần bị hất sang một bên.

Anh sững sờ một chút, sau đó quay đầu nhìn cô, âm thanh mang theo sự tức giận:"Doãn Mộ Tư, sao cô dám đánh tôi."

Sắc mặt Lục Vũ Thần tối sầm, Doãn Mộ Tư cũng không nao núng, ánh mắt còn hung ác hơn cả hắn:"Đồ đê tiện."

Lục Vũ Thần sửng sốt không kịp phản ứng, một cái chân trắng như tuyết đá mạnh vào bụng hắn.

Khoảng cảnh quá gần, Lục Vũ Thần không hề phòng bị, bị Doãn Mộ Tư đá xuống giường.

"Ầm."

Lục Vũ Thần chật vật nằm trên mặt đất.

Anh không thể ngờ lá gan của cô lớn như vậy, nằm trên mặt đất hồi lâu mới ngồi dậy:"Doãn Mộ Tư."

Doãn Mộ Tư ngồi trên giường, hai mắt đỏ hoe, đôi môi bị hôn đến sưng lên, lửa giận giống như gặp phải cơn mưa tầm tã, trong nháy mắt trôi sạch.

Cô ương ngạnh không khóc, giọng nói nghèn nghẹn khiến người ta đau lòng:"Lục Vũ Thần, nếu như anh đến đây cứu tôi chỉ vì muốn ngủ với tôi, thì tôi không cần… anh đi về đi."

Săc mặt Lục Vũ Thần tối sầm lại, trong lòng như bị kim châm, đứng lên nói:"Em nghĩ xem, trước nay tôi là bộ dạng hèn hạ như vậy sao? Được, nếu em đã không muốn như vậy, tôi không ép em, đêm nay xem như tôi chưa từng đến."

Nói xong, Lục Vũ Thần bước ra ngoài ban công, nhảy xuống thật êm ái.

Lục Vũ Thần mang cả người hàn khí ra xe, nhiệt độ trong xe bỗng nhiên hạ xuống như muốn đóng băng.

Quay về Nam Sơn Diamond, Lục Vũ Thần bước xuống địa lao, nhìn tên bắn tỉa bị trói treo ngược trên không trung, gương mặt máu me không còn nhận ra con người.

"Chú nhỏ, không chịu khai."

Lục Hân Nghi lắc đầu, sau đó nhìn tên cận vệ phía xa.

Tên cận vệ đọc vanh vách thông tin và nhân thân của sát thủ, sau cùng còn lưu lại một câu:"Ngươi muốn bảo vệ gia đình hay là kẻ đó, tùy ý lựa chọn."

"Ai?

"Hàn Sở Nguyên."

Lục Hân Nghi lái xe đến căn biệt thự mà Hàn Thương Nguyên đang ở lại gặp phải Hàn Sở Nguyên như là đang đợi hắn.

Lần này chỉ muốn đến tìm Hàn Thương Nguyên nhắc nhở để hắn tự quản Hàn Sở Nguyên nên không mang theo quá nhiều cận vệ.

Ngặt là biệt thự nơi Hàn Thương Nguyên ở lại gần bộ chính trị, không thể dùng súng.

Lục Vũ Thần nhếch môi mỏng, bước xuống xe khi bên kia Hàn Sở Nguyên chặn đường.

Phía bên kia, Lục Hân Nghi lôi tên sát thủ xuống xe, đạp hắn vào bụng một cái, máu từ vòm họng học ra không ít.

"Dập thận rồi, nếu không đưa đến bệnh viện sớm, không thể cứu được."

Hàn Sở Nguyên nhìn sát thủ của hắn bị tra tấn, hai mắt long lên sự phẫn nộ, nhưng liền nhanh chóng thu lai tất cả, nụ cười thâm độc nở trên môi:"Là Tiểu Thần đây mà, con trai của Mai Nhi… con chẳng phải đã tra ra chân tướng rồi sao, còn bảo vệ Doãn Mộ Tư, không lẽ không hận Doãn Sâm gây ra tan tác cho gia đình con."

Lục Vũ Thần lạnh nhạt:"Liên quan gì đến ông?"

"Vậy thì không thể thương lượng rồi… nếu con muốn nhúng tay vào, ta sẽ không nể tình Mai nhi."

"Nói nhiều."

Lục Hân Nghi và bốn cận vệ đánh người của Hàn Sở Nguyên không còn mảnh giáp…

Hàn Sở Nguyên không phải bộ dạng dễ đánh bại, người của hắn ngã xuống, hắn vẫn còn rất sung sức.

Lục Vũ Thần đang giao đấu tay không, Hàn Sở Nguyên liền nhếch môi cười, rút một con dao găm từ trong ống giày, chém về phía lưng Lục Vũ Thần.

Lục Hân Nghi liền đỡ lấy anh, Hàn Sở Nguyên nhanh chóng tìm đường thoái lui.

Phía sau lưng máu thấm cả áo sơ mi rách một đường dài.

"Chú nhỏ, vết thương của chú."

Lục Vũ Thần ngồi vào xe, lạnh lùng nói:"Không sao, đi thôi, đến Doãn gia."

"Đi Doãn gia?"

Lục Vũ Thần ừm một tiếng, nhắm mắt lại, tựa lưng đầy mùi máu nhói đau.

Cận vệ ngồi bên cạnh liền nói:"Bang chủ, mất máu nhiều quá, để tôi cầm máu cho bang chủ."

Lục Vũ Thần không mở mắt:"Không cần."

"Vậy cháu gọi cho Tầng thiếu đến xem cho chú?"

"Tôi nói không cần."

Giọng nói lạnh lẽo như đóng băng, cả đám chỉ biết ngậm miệng lại.

Nửa đêm, hai chiếc xe đậu bên ngoài bức tường nhà họ Doãn, điều này thu hút chú ý của cận vệ canh gác.

Ngay sau đó, Doãn Mộ Tư nhận được cuộc gọi của cận vệ:"Doãn tiểu thư, Lục Vũ Thần muốn tiến vào, có cần ngăn cản không?"

Doãn Mộ Tư lập tức nhảy xuống giường:"Ở cửa chính rồi sao?"

Cận vệ nhìn người đàn ông như sóc liền trầm mặc:"Trèo tường."

Doãn Mộ Tư chạy ra ban công, nhìn thấy Lục Vũ Thần nhảy qua hàng rào, ung dung tiến vào nhà chính, không thèm để ý đến cận vệ mà đi thẳng đến phòng cô.

Nhìn thấy Doãn Mộ Tư chưa ngủ, anh đứng trước mặt cô, nhíu mày:"Sao còn chưa ngủ, bị dọa sợ sao?"

Doãn Mộ Tư trong lòng không vui, cái người này không có chút thiện cảm:"Mấy giờ rồi, anh lại đến đây làm gì?"

Hơn nữa đêm, đường đường là người giàu nhất Nam Sơn, là bang chủ hắc bang nổi danh Nhất Đường vậy là lại nhảy tường trèo thang, lại còn là trèo tường nhà vợ cũ, anh ta muốn cái quái gì vậy?

Lục Vũ Thần ngồi xuống ghế, nhíu mày:"Đi đòi nợ."

Doãn Mộ Tư lúc này nhìn thấy máu đã thấm ướt lưng áo sơ mi trắng vô cùng chói mắt.

Hắn vừa mới đi đâu, sao lại bị thương thành dạng này. Đến đây là muốn "đòi nợ" chính là muốn cô giúp hắn trị thương.

Lục Vũ Thần nhìn cô, dùng đôi tay mảnh khảnh cởi từng chiếc cúc áo trước ngực, sau đó toàn bộ cởi ra, quăng chiếc áo đầy máu sang một bên

Doãn Mộ Tư nhìn qua vết thương nói:"Anh nên đi bệnh viện."

"Tôi không muốn chuyện này ồn ào ra bên ngoài, đây là cơ hội để cô báo đáp ân tình, hay cô muốn dùng cách khác để báo đáp ơn cứu mạng?"

Cách khác mà hắn nói tới chính là ngủ với hắn?

Cô lạnh nhạt:"Lên giường nằm đi.'

Được rồi, trên người của anh ta có chỗ nào cô từng chưa xem qua.

Lục Vũ Thần rất ngoan ngoãn, nằm sấp trên giường của cô, trong chăn có hương thơm cơ thể của cô, một hương thơm thoang thoảng, khiến người ta mê đắm.

Trong phòng ngủ của hắn, mùi hương thân quen này đã sớm không còn.

Doãn Mộ Tư mang hộp thuốc tới, nhìn vết thương trên lưng mà nhíu mày lại, ai lại có thể ra tay với Lục Vũ Thần?

Cô cũng không hỏi nhiều, thận trọng làm sạch vết thương, tiếp đó cầm băng gạc hững hờ nói:"Được rồi, ngồi dậy băng bó đi."

Lục Vũ Thần nhanh chóng ngồi dậy, chủ động giơ hai tay lên cao đợi cô băng bó.

Chuyện này không cần nhờ đến Tầng Hải Châu là đúng, chút chuyện vặt này để Doãn Mộ Tư làm đúng là quyết định đúng đắn.

"Tôi kêu người làm băng bó cho anh."

Vẻ mặt Lục Vũ Thần không đồng tình:"Tôi không thích người lạ chạm vào người mình."

Doãn Mộ Tư cười khẩy:"Tôi và Lục bang chủ cũng chỉ là người lạ."

"À, từng ngủ chung với một người xa lạ."

Cmn đại ác ma.

Doãn Mộ Tư lườm hắn một cái, sau đó quấn băng gạc quanh người cho hắn.

Lục Vũ Thần giơ hai tay lên, vòng tay Doãn Mộ Tư xuyên qua lưng anh, hơi thở phả lên làn da trên bờ ngực trần, bầu không khí vô cùng căng thẳng.

Doãn Mộ Tư làm đặc biệt nhanh, không biết quấn thành cái dạng gì, cứ quấn cho đến khi vòng eo của Lục Vũ Thần trở nên dày hơn thì dừng lại.

"Xong rồi."

Lục Vũ Thần nhìn kiệt tác của Doãn Mộ Tư, sau đó nhìn về phía cô đang đứng trước mặt:"Cô đang bất mãn với tôi lắm sao?"

Doãn Mộ Tư lắc đầu:"Tôi không phải y tá nên chỉ có thể làm được như vậy thôi, Lục bang chủ không hài lòng có thể tìm bác sĩ chuyên nghiệp."

Nói xong cô liền quay người rời khỏi phòng, sau đó không lâu lại quay lại, trên tay còn mang theo quần áo:"Đây là quần áo của ba tôi, anh mau mặc vào đi, mời về cho, tôi muốn đi ngủ."

Lục Vũ Thần không thèm nhìn bộ quần áo trong tay cô:"Tôi không quen mặc đồ của người khác."

Doãn Mộ Tư cảm thấy mình đã trả xong liền đặt quần áo xuống:"Vậy anh cứ như vậy rời đi đi."

Cô hiện tại không muốn nhắc tới ân tình, nữa đêm cô nam quả nữ, hắn ta muốn chơi trò mập mờ gì ở đây?

Nhưng mà Lục Vũ Thần mặt hiện tại rất dày, nằm xuống giường nói với cô:"Tôi mệt rồi, mai nói chuyện.".

Nói xong liền nhắm mắt lại.

Gương mặt cô trở nên lạnh lùng, anh mắt phức tạp nhìn người đàn ông trên giường:"Lục Vũ Thần, anh muốn làm gì?"

Vết thương đã xử lý, vì sao hắn còn muốn lưu lại.

Làm sao vợ chồng ly hôn có thể bầu bạn?

Quan hệ giữa cô và Lục Vũ Thần vốn cũng không có gì tốt đẹp.

"Lục Vũ Thần, anh mặt dày chiếm chỗ của tôi là có ý gì?"

Lúc này, Lục Vũ Thần mở mắt, gương mặt ủ rũ nhìn cô.

Doãn Mộ Tư đứng ở cạnh giường, chỉ về phía ban công, giọng nói lạnh lùng:"Đi ra ngoài."

Lục Vũ Thần sắc mặt trầm xuống:"Thật sự muốn đuổi đi."

Doãn Mộ Tư không chút do dự:"Mời anh ra ngoài."

Lục Vũ Thần nhìn chằm chằm cô một lúc, sắc mặt đặc biệt khó coi, cuối cùng đứng dậy kéo lê thân thể đang bị thương, đi đến ban công và biến mất.

Doãn Mộ Tư nhìn theo bóng lưng của hắn, nhìn vết thương vẫn còn hơi rỉ máu đỏ băng gạc… cô nhắm mắt đóng cửa lại, chúng ta đã ly hôn rồi.

Cận vệ nhìn thấy Lục Vũ Thần đi ra ngoài, sắc mặt của hắn so với lần đầu bị đuổi ra ngoài còn đáng sợ hơn, chẳng lẽ Lục bang chủ lại bị Luc phu…. À không Doãn tiểu thư đuổi ra thêm lần nữa.

Thật đáng thương, đã nửa đêm lại con bị thương không nhỏ, không ngờ Doãn tiểu thư lại nhẫn tâm như vậy.

Nhưng bọn họ lại sực nhớ Lục bang chủ đã đến hai lần đuổi vợ ra khỏi nhà.

Lục Hân Nghi và cận vệ: Đây chính là quả báo.