Yêu Anh, Bang Chủ Ác Ma

Chương 70: Anh Trai Của Hàn Dĩnh



Lục Vũ Thần đưa Tiểu Vũ đi, để Doãn Mộ Tư ở lại tự giải quyết rắc rối ở Hoàng Tước, đúng là quá tàn ác.

Sau hơn nửa giờ, Hoàng Châu và cảnh sát một trước một sau tiến vào đoàn xe Hoàng Tước.

Doãn Mộ Tư cũng xoay người đi vào bên trong, cảm thán thế giới này vạn hóa thay đổi, mới đó là Hoàng Tước đã đổi chủ.

Cảnh sát bắt đầu đi lấy chứng cứ

Hoàng Châu liếc nhìn Doãn Mộ Tư đang đứng với Trình Khải, sau đó nổi giận đùng đùng nói với ông ta:"Nghe nói xe đua ở Hoàng Tước đều bị hủy, chiếc xe của tôi ông tính đền bù thế nào?"

Trình Khải nhìn Hoàng Châu rồi lạnh nhạt nói:"Tôi đã thông báo để chuyên gia giám định, sau khi kiểm tra mức độ hư hao, sau đó tiến hành bồi thường theo mức độ."

Hoàng Châu tức giận quát:"Xe của tôi là xe mới, tự dưng để ở đây bị đập phá, tháng sau là cuộc thi quốc tế tôi lấy cái gì đi thi đây, bây giờ ông phải bồi thường giá xe mới, hoặc kiếm một chiếc y hệt trả cho tôi."

Vẻ mặt Trình Khải tràn đầy thất vọng, sau đó lạnh nhạt nói:"Nếu cô không đợi được bồi thường, có thể kiện tôi, chúng ta gặp nhau ở tòa."

Nghe Trình Khải nói mà Hoàng Châu tức không nói nên lời. Ông ta dù sao cũng là người bồi dưỡng cô ta, sao cô ta có thể kiện ông ta được, nếu kiện Trình Khải liền mang tiếng vong ơn bội nghĩa, lấy oán báo ơn.

Vả lại cô ta cũng là người nổi tiếng, mang nhau ra tòa sẽ gặp nhiều rắc rối.

Lúc này, người của Nhất Đường đưa những tên khi nãy tới Hoàng Tước đập phá tới trước cửa, tên nào tên nấy đều bị đánh không sưng mắt cũng mẻ răng, hai tay bị trói từ phía sau.

Hoàng Châu xanh mặt nhìn bọn người Tân Dinh thuê đều bị bắt lại.

Doãn Mộ Tư đi qua, nhìn Hoàng Châu ung dung nói:"Sao vậy, cô quen mấy người này sao."

Hoàng Châu rống lên:"Cô có ý gì?"

Doãn Mộ Tư cười cười:"Ý trên mặt chữ đấy, dù sao chuyện này cũng mới xảy ra thôi, ai mà biết người chủ mưu phía sau, vả lại hôm trước cô còn có mâu thuẫn với Hoàng Tước, nên cô cũng là kẻ khả nghi. Vả lại, cô đã không còn là người của Hoàng Tước, Hoàng Tước không có nghĩa vụ giữ xe cho cô, hiện tại toàn bộ xe đều bị bọn chúng đập phá, chúng tôi không có trách nhiệm bồi thường cho cô, muốn thường… liên hệ bọn chúng."

Hoàng Châu mặt mày xanh mét:"Doãn Mộ Tư, đoàn xe Hoàng Tước còn không đến lượt cô lên tiếng… Trình Khải, ông không dám lên tiếng muốn núp váy đàn bà sao?"

"Cô ấy hiện tại là chủ nhân nơi này, sao không có quyền chỉnh cô." - Kim Sinh liền lên tiếng.

Chồng người ta mua hết nơi này, còn hỗ trợ tài chính cho Hoàng Tước, hiện tại Doãn Mộ Tư ở nơi này không có tiếng nói thì ai có.

"Cái gì, Doãn Mộ Tư cô đã mua miếng đất này?" - Hoàng Châu lỡ lời…

Doãn Mộ Tư nhíu mày, khí chất xinh đẹp lạnh lẽo:"Ai nói với cô tôi mua miếng đất này."

"Đồng đội nói cho tôi biết, không được sao?" - Hoàng Châu chột dạ.

Xem ra cô ta có liên quan đến chuyện này, nếu không liên quan sao lại chột dạ.

Doãn Mộ Tư nhìn đồng hồ thời gian có chút gấp rút, liền nói một chút cho Kim Sinh rồi rời đi.

Chỉ sau đó thấy Hoàng Châu bị mời đến đồn cảnh sát lấy lời khai.

Còn có một vị luật sư cao cấp đưa cho cô ta danh thiếp, nói là luật sư riêng của Trình Khải, có việc gì muốn kiện cứ liên hệ với ông ta.

Đó là luật sư cao cấp của Lục thị, nổi tiếng chưa thua trận nào.

Người của Nhất Đường giám sát mọi việc được giải quyết ổn thỏa nhất, bồi thường cho mọi người muốn rời đi, thoáng chốc đoàn xe Hoàng Tước chỉ trong một ngày đã hoàn toàn khác lạ.

Doãn Mộ Tư quay về Nam Sơn diamond, trên đường đi còn nhắn tin cho Từ Oánh hẹn cùng nhau đi đến bữa tiệc nhà họ Hàn, nhưng Từ Oánh lại nói hôm nay cô đi cùng bạn trai, sẽ giới thiệu với mọi người ở bữa tiệc.

Từ Oánh có bạn trai? Thật đáng lo lắng.

Khi về đến nhà trời đã chiều muộn, cô vừa bước vào liền nhìn thấy Lục Vũ Thần đang chuẩn bị ra ngoài, hắn ăn mặc trang trọng, tôn quý phi phàm, anh tuấn khiếp người.

Doãn Mộ Tư muốn hỏi nhưng cảm giác gương mặt băng lãnh kia lai nuốt xuống, thôi hắn không nói cô cũng không dám hỏi, chỉ sợ mở miệng liền bị hắn sỉ nhục.

Lục Vũ Thần ra cửa không bao lâu, Doãn Mộ Tư liền chạy vào nhà tắm, chuẩn bị một chút đến bữa tiệc nhà họ Hàn.

Vừa rời khỏi phòng ngủ liền nhìn thấy Tiểu Vũ mặc một chiếc áo sơ mi BBR, đeo nơ màu đen, tóc chải chuốt tỉ mỉ như một quý ngài nhỏ.

Doãn Mộ Tư rất bất ngờ, cậu nhóc này lớn lên nhất định sẽ rất đẹp trai, sẽ gây bao nhiêu thương nhớ cho các cô gái, giống như Lục Vũ Thần hiện tại.

Nhưng Tiểu Vũ dường như giống mẹ nhiều hơn, trông cũng không giống Lục Vũ Thần, mẹ cậu nhóc chắc chắn là một đại mỹ nhân.

Vừa nhìn thấy Doãn Mộ Tư, Tiểu Vũ đã lập tức bám lấy, bàn tay nhỏ đan vào tay cô, hai mắt long lanh đen láy nhìn cô chằm chằm.

Doãn Mộ Tư ngồi chồm xuống, mỉm cười ngọt ngào:"Tiểu Vũ, mẹ phải đi tham dự tiệc mừng tuổi một cụ ông, con muốn đi cùng mẹ không?"

Tiểu Vũ ngay lập tức gật đầu.

Lúc nãy cậu nhóc chạy vào phòng tìm cô, nhìn thấy Doãn Mộ Tư đang trang điểm thì liền chạy về phòng mình, thì ra là biết cô muốn ra ngoài nên đi chuẩn bị.

Nhóc con đáng yêu như vậy, cũng không nỡ để cậu nhóc thất vọng.

Hai mẹ con liền ra xe, Doãn Mộ Tư còn ghé về Doãn gia lấy quà đã chuẩn bị sẵn từ tháng trước khi nhận được lời mời.

Hàn gia…

Đại tiệc nhà họ Hàn được làm rất lớn, mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng ở Nam Sơn, Hàn Duật là quan chức cấp cao nên mọi người đều phải nể mặt ông ta.

Doãn Mộ Tư đến nơi đã hơi trễ, lúc cô bước vào thì mọi người đã đến hầu như đông đủ. Cô nắm tay Tiểu Vũ bước vào không ít người nhìn về phía cô, ai nấy đều trầm trồ.

Đêm nay Doãn Mộ Tư chọn một chiếc váy màu trắng đuôi cá, đường cong lả lướt xinh đẹp quyến rũ, trên chiếc cô nhỏ nhắn là một sơi dây chuyền kim cương lấp lánh, nhìn cô vừa xinh đẹp như tiên nữ vừa khéo léo hào phóng.

Ánh mắt của đàn ông dán lên người cô không thể dời mắt, của phụ nữ không khỏi sự ganh tỵ.

Không hổ danh là mỹ nhân đẹp nhất Nam Sơn, mỗi lần cô xuất hiện, các tiểu thư ở Nam Sơn đều không muốn đứng gần.

Nhưng tối hôm nay không ít người nhìn Doãn Mộ Tư bằng ánh mắt khinh thường và coi rẻ, chờ xem trò cười của cô.

Bỏ lơ những ánh mắt và lời nói đầy sự ghen tỵ, Doãn Mộ Tư nắm tay Tiểu Vũ bước vào bên trong.

"Bác trai, bác gái, con chào hai bác."

Sắc măc Hàn Duật hiện đang rất vui vẻ, đang nói chuyện với mấy vị quan chức khác, nghe tiếng Doãn Mộ Tư liền mỉm cười.

"Mộ Mộ đây sao, mau tới đây đứng với bác." - Hàn Duật hài lòng mỉm cười dầy cưng chiều.

"Đúng là không hổ danh mỹ nhân đệ nhất Nam Sơn, Mộ Mộ của chúng ta càng lớn càng xinh đẹp, Lục Vũ Thần kia đứng là có được món hời rồi." - Hàn phu nhân xoa đầu Doãn Mộ Tư.

Doãn Mộ Tư mỉm cười ngoan ngoan:"Con nghe ba con nói, lúc trẻ bác gái mới là đẹp nhất mới là là đệ nhất mỹ nhân, chỉ liếc mắt một cái liền đã khiến bác trai không thể rời xa."

Hàn phu nhân cười đến không khép được miệng:"Đã là năm tháng nào rồi, hiện đã xuất hiện nhiều nếp nhăn rồi, không còn phong độ như ngày xưa nữa."

Doãn Mộ Tư liền tỏ ra ngạc nhiện:"Bác gái quá khiêm tốn rồi, bác soi gương xem, da của người căng bóng đầy sức sống, ngũ quan no đủ, hai chúng ta đứng bên cạnh nhau không khéo lại nghĩ là chị em gái, vì người còn quá trẻ đẹp, chỉ mong khi lúc con bằng tuổi người vẫn còn giữ được nét trẻ đẹp này."

Các vị phu nhân đứng bên cạnh:"..."

Đồ nịnh bợ.

Tất nhiên các vị phu nhân đứng gần đều liên tục gật đầu, dùng đủ mọi cách khen Hàn phu nhân trẻ đẹp khiến bà ta không khép được miệng.

Hàn phu nhân rất yêu thích Doãn Mộ Tư khi cô thường đến nhà chơi lúc còn nhỏ, quan hệ hai gia đình không tệ, nhưng quan hệ giữa chính tri gia và thương nhân luôn rất nhạy cảm.

Ngày Doãn gia gặp nạn, bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm vào họ, cho nên Hàn gia cũng e ngại không dám đưa tay.

Bà vẫn luôn muốn Doãn Mộ Tư làm con dâu nhà họ Hàn, ngày Tống Tư Hàn từ hôn trong lòng đã rất muốn vươn tay, chỉ là lúc muốn vươn tay đã quá trễ.

Anh trai Hàn Dĩnh chính là Hàn Thương Nguyên, đi theo con đường chính trị như cha của anh ta. Hàn Thương Nguyên đã nhìn thấy Doãn Mộ Từ từ lúc cô còn nhỏ, khi ấy cô bé bạn thân của em gái đến nhà chơi, đặc biệt rất xinh đẹp, đã vậy còn hay nịnh bợ hắn để hắn mua đồ ăn vặt. Chỉ tiếc lúc gia đình cô có chuyện, anh ta đang được tu nghiệp ở nước ngoài, chuyện trong nước không nắm rõ.

Lúc này Hàn Thương Nguyên cũng ở từ xa nhìn Doãn Mộ Tư miệng khẽ nhếch cười, cô ấy quả nhiên chẳng hề thay đổi, tính cách giống y như lúc bé, lúc nịnh nọt rất đáng yêu.

Hàn phu nhân rất thích Doãn Mộ Tư nên luôn nắm lấy tay cô, nhớ về chuyện đó đầy tiếc nuối, đang vui vẻ liền nhìn về phía xa xa thở dài.