Yêu Anh, Bang Chủ Ác Ma

Chương 91: "Có phải Lục thiếu gia ức hiếp tiểu thư không?



Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, Hàn Thương Nguyên ung dung đặt Doãn Mộ Tư nằm xuống giường, dùng chăn đắp lên người cô, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, ánh mắt tràn ngập ưu tư nhìn Doãn Mộ Tư.

Nghe tiếng bước chân đến cửa, Hàn Thương Nguyên xoay ghế hướng về phía cửa, hai tay đặt vào trong túi quần, lười biếng tựa lưng vào ghế.

Lúc Lục Vũ Thần đi tới cửa, nhìn thấy Hàn Thương Nguyên ngồi trên ghế xoay ra cửa, khuôn mặt tuấn mỹ nhìn về phía hắn, hiển nhiên là đang đợi hắn.

Lục Vũ Thần liếc nhìn phía sau lưng hắn, dán mắt về phía Doãn Mộ Tư đang nằm trên giường, mắt nhắm nghiền lại, toàn thân chôn vùi trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu.

Lục Vũ Thần không mở miệng, trực tiếp bước vào bên trong.

Hàn Thương Nguyên nhếch khóe môi, bình tĩnh nhìn Lục Vũ Thần nói:"Tôi vẫn luôn muốn hẹn anh ta ngoài gặp một lần, không ngờ lại gặp ở trường hợp này."

Lục Vũ Thần trịch thượng, trong mắt lạnh đến thấu xương:"Không có hứng."

"Lục thiếu gia còn chưa biết tôi muốn nói cái gì, sao biết bản thân không có hứng."

Hàn Thương Nguyên đặt một chân xuống, muốn đứng lên cạnh tranh với Lục Vũ Thần, một bàn tay đặt lên vai hắn, dùng lực đè xuống, không cho hắn đứng dậy.

Lục Vũ Thần nghiêng người, lạnh lùng mở miệng:"Chuyện gì thì cậu tự biết, tôi chỉ khuyên Hàn thiếu gia hãy dẹp bỏ suy nghĩ ham muốn vợ của người khác, như vậy không phải là việc của quân tử."

Hai tay Hàn Thương Nguyên siết lại tay vịn trên ghế, trong mắt xẹt qua một tia lửa giận nhưng chỉ sau một giây liền lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng thở ra:"Nếu tôi không phải quân tử, anh có gì để nói?"

Lục Vũ Thần cười lạnh:"Mang cả Hàn gia đổi lấy? Hàn thiếu gia nghĩ sao?"

Hàn gia là cái gì, cả Nam Sơn đều biết.

Lấy toàn bộ Hàn gia đổi lấy, có lẽ chỉ một mình Lục Vũ Thần nghĩ ra.

Hàn Thương Nguyên cười nửa miệng đứng lên:"Xem ra không cần thương lượng, Lục tổng…tôi sẽ tôn trọng lựa chọn của bé con của tôi." Sau đó anh rời khỏi phòng Doãn Mộ Tư, cùng Từ Oánh ra về.

Trong phòng, Lục Vũ Thần đi đến bên cạnh giường Doãn Mộ Tư, hô hấp đều đặn, gương mặt bình thản, không hề giống như giả vờ ngủ.

Vậy là hắn và Hàn Thương Nguyên nói chuyện, cô không hề nghe thấy.

Lục Vũ Thần kéo chăn trên người cô, nhìn Doãn Mô Tư mở miệng gọi:"Doãn Mộ Tư."

Doãn Mộ Tư dường như đã ngủ rất say, nên không có dấu hiệu muốn tỉnh lại.

Bảo mẫu từ bên ngoài đi vào liền nói:"Lục thiếu gia, xin đừng gọi tiểu thư dậy."

Bảo mẫu rất không hài lòng về việc Doãn Mộ Tư bị tà khí nên giọng nói có chút không vui:"Tiểu thư từ bé khi bệnh đều quen được tôi chăm sóc, xin Lục thiếu gia cho phép tiểu thư dưỡng bệnh ở Doãn gia mấy ngày."

Lục Vũ Thần không đáp, ánh mắt sắc bén nhìn bảo mẫu, khiến bà ta có chút sợ hãi.

Nhưng sự yêu thương của bà ta dành cho Doãn Mộ Tư lớn hơn nên cắn răng nói:"Thầy pháp nói tiểu thư bị trúng tà khí, tiểu thư đã gả cho Lục thiếu gia, vì sao bị trúng tà khí thử hỏi thiếu gia có tận tường."

Lục Hân Nghi bên ngoài nói vào:"Đêm qua có lẽ phu nhân ra ngoài buổi tối nên trúng gió."

Bảo mẫu liền nhíu mày:"Vậy chính là nhà bên đó có tà khí."

Lục Hân Nghi:"..."

Lục Vũ Thần không tức giận, chỉ nói:"Trên đời không có loại tà khí ma quỷ đó."

Bảo mẫu liền đáp:"Lục thiếu gia, từ xưa đến nay hai cực âm dương đều đã phân ra, có dương chắc chắn có âm, có những thứ người không thấy nhưng không phải là không có… Tiểu thư nhà chúng tôi thật sự không khỏe, xin Lục thiếu gia cho phép tôi chăm sóc tiểu thư, mấy ngày sau tiểu thư khỏe lại, tôi sẽ tiễn cô ấy quay về Lục phủ."

Chỉ là một người ăn kẻ ở, lại muốn đuổi Lục Vũ Thần đi.

Thật ra bảo mẫu đã rất không vui khi Lục Vũ Thần gọi Doãn Mộ Tư dậy, hắn lại gọi thẳng họ tên như kiểu rất xa cách… xem ra tiểu thư nhà họ sống ở Lục gia không tốt lành gì.

Đây là Doãn gia, bà cũng muốn làm khó dễ Lục Vũ Thần, muốn tác quái thì cút về nhà họ Lục các người.

Lục Hân Nghi sợ Lục Vũ Thần phát tiết ở nhà họ Doãn liền nói:"Chú nhỏ, cô nhỏ cũng không sao rồi, chúng ta về nhà thôi."

Bảo mẫu thấy Lục Vũ Thần đi cũng không đi liền nói:"Lục thiếu gia, hay ngài cũng muốn ở lại Doãn gia chăm sóc tiểu thư."

Cả người hắn tỏa ra khí lạnh, bảo mẫu cảm thấy thương cho tiểu thư, sống với người như vậy cũng không dễ dàng gì.

Lúc này, Doãn Mộ Tư trên giường trở người, đôi mắt từ từ hé ra.

Bảo mẫu vui mừng chạy đến hỏi:"Tiểu thư, cô tỉnh rồi… cảm thấy trong người thế nào?"

Doãn Mộ Tư nhìn thấy bảo mẫu đang lo lắng cho cô, phía sau lại có Lục Vũ Thần đứng đó, hốc mắt bỗng nhiên đỏ ửng lên, hai giọt nước mắt rơi xuống.

Cô xoay người vào bên trong vách tường, không muốn đối mặt với người đàn ông đang nhìn mình.

Bảo mẫu ngẩng đầu nhíu mày, nhìn về phía Lục Vũ Thần.

Ánh mắt Lục Vũ Thần âm trầm dán vào bờ lưng của Doãn Mộ Tư, ánh mắt sắc bén thâm thúy, không biết hắn đang nghĩ cái gì, tầm mười giây sau liền xoay lưng bước ra ngoài.

Bảo mẫu thở ra một hơi dài, vỗ lưng Doãn Mộ Tư:"Cậu ta đi rồi."

Doãn Mộ Tư xoay người lại, tựa vào lòng bảo mẫu ôm lấy.

Bảo mẫu quan tâm hỏi:"Có phải Lục thiếu gia ức hiếp tiểu thư không?"

Doãn Mộ Tư lắc đầu không đáp.

Cô hiện tại không muốn quay về Lục gia, nhưng cô không thể cố chấp như vậy, hiện tại mọi việc của nhà họ Doãn đều nằm trong tay Lục Vũ Thần, cô không có quyền quyết định.

Bảo mẫu cũng không muốn dò hỏi liền nói:"Để tôi nấu cho tiểu thư mấy món cô thích, cứ ở đây nghỉ ngơi một lát."

Bảo mẫu đi rồi, Doãn Mộ Tư ngồi tựa vào cạnh giường.

Cô không muốn quay về Lục gia, nó là cơn ác mộng của cô.

Lục Vũ Thần ngày càng tàn độc nhẫn tâm với cô, mà cô phải lấy lòng, giả vờ không có chuyện gì xảy ra, nằm cùng một giường với hắn.

Làm sao để có thể kết thúc cuộc hôn nhân này bây giờ?

Doãn Mộ Tư nhớ lại lần đó, Lục Vũ Thần cho cô lựa chọn rời đi hay ở lại… vì sao lại không có dũng khí chọn rời đi.

Lúc bảo mẫu xuống lầu, cứ nghĩ Lục Vũ Thần đã rời đi nhưng lại thấy hắn đang ngồi ở phòng khách.

Lục Hân Nghi lén nhìn chú của cô ấy. Vừa nổi giận đùng đùng bước xuống, cứ ngỡ sẽ xô cửa rời đi, không ngờ lại ngừng ở phòng khách mà ngồi xuống sopha.

Lục Vũ Thần, cả người tỏa ra khí lạnh, Lục Hân Nghi cũng không dám hỏi cái gì.

Bảo mẫu khinh thường nhìn một cái, gọi người hầu mang bánh trái, trà ngon lên tiếp đãi, bản thân đi vào trong bếp.

Lục Hân Nghi thấy Lục Vũ Thần không phát tiết mới liều mạng hỏi:"Có cần cháu đưa Tiểu Vũ đến không?"

"Tạm thời không cần."

"Vậy cháu nói người mang quần áo đến cho chú."

Lục Vũ Thần không đáp.

Vậy là thật sự sẽ ở lại chăm sóc cô nhỏ?

Lục Hân Nghi ngồi ở đây cũng quá bức người, cô lân la đến phòng bếp, nói muốn giúp bảo mẫu chuẩn bị cơm.

Trong lòng Lục Vũ Thần có chút khó chịu không vui không hiểu tại sao lại chọn ở lại nơi này, nhưng nhìn thấy giọt nước mắt của Doãn Mộ Tư lướt qua đi kèm cô đơn và thất vọng, khiến lòng hắn vô cùng khó chịu.

Giống như cô không còn là Doãn Mộ Tư mà hắn quen biết, trở nên rất xa lạ.

Bảo mẫu dọn cơm xong liền nói:"Lục thiếu gia, cơm đã chuẩn bị xong… ngài có thể gọi tiểu thư xuống ăn cơm."

Nói xong, bảo mẫu làm như bận rộn, đi vào trong bếp.

Lục Vũ Thần nhìn Lục Hân Nghi:"Còn không mau đi."

Lục Hân Nghi giả vờ bận rộn:"Cháu đang phụ nấu cơm."

Bỏ mặt Lục Vũ Thần có giận ra sao, Lục Hân Nghi quyết trốn cho bằng được.

Đã đến nhà người ta ở rể rồi, thì phải thể hiện một chút mới đúng chứ.

Nhìn thấy bóng lưng Lục Vũ Thần đi lên cầu thang, Lục Hân Nghi thở phào… hy vọng hai người sẽ bình tĩnh nói chuyện với nhau.