Yêu Anh Thật Không Dễ Dàng

Chương 14: Trạm mặt kẻ thù



Quảng trường Eleven_một quảng trưởng khá nổi tiếng ở Thành Đô, nơi tụ tập rất nhiều du khách đến ghé thăm, nơi thường diễn ra các buổi hòa nhạc quốc tế lớn. Bởi lẽ đó, nơi đây được mệnh danh là thiên đường âm nhạc, cứ hễ đến đây là có thể thưởng thức những giai điệu êm ái phát ra từ những nhạc cụ khác nhau như dương cầm, violone, piano, sáo trúc,...

Nhưng đặc biệt hơn cả là tiếng đàn dương cầm du dương của một người nghệ sĩ mù, ông ấy luôn đến quảng trường Eleven này biểu diễn vào mỗi buổi chiều hoàng hôn. Nghe đồn rằng là để tưởng nhớ đến người ông yêu, bởi vậy tiếng đàn của ông luôn mang theo âm hưởng nhớ nhung da diết một người, một người mà ông hết lòng yêu thương nhưng lại chẳng thể ở cạnh người đó đến hết cuộc đời.

Những du khách say mê dương cầm mỗi khi qua quảng trường cũng phải dừng lại mà thưởng thức, dần dà thành thói quen, hình thành nên rất nhiều người yêu âm nhạc, đặc biệt thích thú đến chiêm ngưỡng.

Hôm nay là một ngày khá đặc biệt, từ sáng sớm trước sảnh quảng trường đã đông nghịt người, đến đêm số người lại càng đông đúc hơn, đại đa số là du khách, họ đến để dự buổi hòa nhạc quốc tế được tổ chức hằng năm tại Thành Đô.

Trong đêm hòa nhạc này tụ họp rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng từ các quốc gia khác nhau đến tham gia, chủ yếu là nghệ sĩ dương cầm, mấy năm trở lại đây loại nhạc cụ này được ưa chuộng hơn cả. Vì vậy nhu cầu thưởng thức âm nhạc của du khách hay những người yêu âm nhạc đều thiên về những bản nhạc bất hủ được chơi bằng dương cầm.

"Không ngờ chỗ này lại đông người như vậy, Hồ Điệp, cô có chắc là còn chỗ để ngồi chứ."

Âu Nam Diệp nhìn dòng người đông nghịt phía trước mà không ngừng than thở trong lòng, cô ước thời gian có thể quay trở lại để cô có thể từ chối lời năn nỉ của Hồ Điệp đi đến đây.

"A...xin lỗi tiểu thư, chắc chúng ta phải chịu thiệt ngồi ở hàng ghế thường rồi, hàng ghế VIP đã hết vé rồi." Hồ Điệp nhìn tấm vé trên tay mà ủ rũ nói.

Hổ Điệp cô chuẩn bị cho buổi hòa nhạc này rất lâu rồi, bởi cô muốn đến đây gặp người mà cô hâm mộ, người mà khiến cô nhớ nhung từ lần đầu tiên gặp gỡ.

"Haizz...không sao, chúng ta mau đi thôi."

Thấy được trong mắt Hồ Điệp đều là sự chờ mong nên Âu Nam Diệp cũng không than vãn nữa, nhanh chóng thúc giục Hồ Điệp đi tìm chỗ ngồi để ổn định, hình như buổi biểu diễn đã chuẩn bị bắt đầu rồi.

Rất nhanh hàng loạt khán giả từ các quốc gia khác nhau tụ họp lại, yên vị ở chỗ ngồi của họ, tất cả đều hướng ánh mắt chờ mong về phía sân khấu hình bán nguyệt phía trước, nơi được đặt một chiếc đàn dương cầm màu đen tinh sảo. Cả khán phòng đều trở nên im lặng khi hình bóng một nam nhân với toàn thân vest đen bước ra, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ tinh xảo, che đi phần phía trên khuôn mặt.

Dù không thấy được khuôn mặt của nam nhân đó, nhưng nhìn khí chất hay vóc dáng ta cũng có thể đại khái đoán ra người này hẳn là rất anh tuấn, cũng rất được mọi người yêu thích.

Hồ Điệp phía bên dưới ghế ngồi đang dần trở nên hồi hộp, hai tay nắm chặt vào nhau, có chút kích động nhìn về phía sân khấu, nơi mà nam nhân bí ẩn kia vừa bước ra. Người đó chính là người mà cô hâm mộ, người được hàng vạn người yêu thích trong giới âm nhạc, người mà chơi dương cầm không hề thua kém nghệ sĩ mù của quảng trường Eleven là bao.

Cuối cùng anh chính là người đã đánh cắp trái tim của Hồ Điệp, một người nghệ sĩ ẩn danh được người hâm mộ gọi bằng cái tên DK.

"Cô sao lại khẩn trương vậy? Nam nhân kia là người mà cô ái mộ sao?"

Âu Nam Diệp hết nhìn nam nhân trên sân khấu lại quay sang nhìn Hồ Điệp đang khẩn trương ở bên cạnh, trong mắt cô ấy hiện tại e là chỉ có nam nhân trên sân khấu kia mà thôi.

"A...vâng, anh ấy chính là người tôi hâm mộ." Hồ Điệp ngại ngùng đáp.

Ánh mắt vẫn dán chặt lên nam nhân trên sân khấu kia, giờ đây anh đã yên vị ngồi trước đàn dương cầm, khẽ nhìn về hướng khán giả, nở một nụ cười khiến chúng sinh điên đảo, ngay cả một người luôn âm trầm như Hồ Điệp cũng phải ngại ngùng mà đỏ mặt.

Sau nụ cười ma mị kia, DK khẽ đặt tay lên trên những phím đàn, cả sân khấu cùng lúc đó chìm trong bóng tối, duy nhất chỉ có chỗ anh ngồi cùng cây đàn dương cầm là sáng đèn. Trong đêm tối tĩnh lặng, tiếng đàn dương cầm du dương, trầm bổng theo đó mà vang lên, da diết khiến người ta say mê.

Từng người một đều chìm đắm trong giai điệu ấy, say mê một cách lạ thường, trầm luân trong đó không thoát ra được, chỉ với một điệu nhạc đã nghe vô số lần, nhưng qua tay người nghệ sĩ bí ẩn này lại trở nên mới mẻ. Khiến họ say mê không lối thoát, điệu nhạc ấy rõ ràng là một điệu nhạc chỉ man mác buồn, nhưng khi được thể hiện bởi nam nhân bí ẩn kia nó lại trở nên bi thương đến tột cùng.

Dường như ẩn giấu trong giai điệu ấy là cả một nỗi niềm thầm kín của chàng trai dành cho người con gái mà anh yêu thương, yêu đến chết đi sống lại, nhưng cuối cùng lại chẳng thể ở bên nhau.

Khi tiếng đàn dương cầm vừa dứt, cả khán phòng đều vỗ tay tán thưởng, rất nhiều người đã rơi lệ, bao gồm cả Hồ Điệp, cô đã khóc khi nghe giai điệu ấy, một điệu nhạc mà cô nghe đi nghe lại vô số lần trong hồi ức mà vẫn không kìm lòng được rơi lệ.

"Người đó đàn rất hay..." Âu Nam Diệp cảm thán.

"Phải...anh ấy đàn rất hay, đến mức mọi người không kìm lòng được mà rơi lệ..."

Hồ Điệp bên cạnh vừa lau nước mắt vừa đáp lại lời Âu Nam Diệp, ánh mắt lưu luyến nhìn nam nhân kia, đến khi bóng dáng ấy khuất dần sau cánh gà cô mới thu hồi tầm mắt lại. Chỉ cần được ngắm nhìn anh ấy từ xa thôi Hồ Điệp cô cũng mãn nguyện rồi, nếu có duyên chắc chắn họ sẽ còn gặp lại...

"Còn xem nữa không?"

Âu Nam Diệp nhìn xung quanh, cảm thấy có chút ngột ngạt, bèn lên tiếng hỏi Hồ Điệp, cô cũng chỉ là đáp ứng cùng cô ấy đến xem người mà cô ấy hâm mộ biểu diễn thôi, còn những người khác cô không có hứng thú.

"Chúng ta đi thôi tiểu thư."

Hồ Điệp tùy ý liếc nhìn lên trên sân khấu, hiện tại trên đó đã có một nghệ sĩ mới xuất hiện, là một cô gái trẻ tuổi, khuôn mặt rất xinh đẹp, lại còn có chút quen mắt. Nếu cô nhớ không nhầm người này chính là Dạ Mẫn, vị hôn thê của Tư Đồ Hoằng, nghĩ đến đây bất chợt đôi đồng tử cô mở lớn, ánh mắt rơi vào vị trí đầu hàng ghế VIP, nơi có bóng lưng một nam nhân đang ngồi đó.

Cơ thể khẽ trở nên căng thẳng, thu hồi tầm mắt, tuyệt đối cô không thể để tiểu thư và Tư Đồ Hoằng gặp nhau, còn có sự việc Tư Đồ Hoằng đã đính hôn cô cũng không thể cho tiểu thư biết. Nếu để Âu Nam Diệp biết được chắc chắn tiểu thư sẽ rất đau lòng, còn có trước đó lão gia đã dặn dò cô để ý Tư Đồ gia, kết quả cô đã phát hiện gia chủ Tư Đồ gia_Tư Đồ lão gia có ý đồ xấu với Âu gia.

Cho nên tuyệt đối không thể để tiểu thư dây dưa với Tư Đồ Hoằng, dù cô biết tiểu thư có tình cảm đặc biệt với Tư Đồ Hoằng nhưng hết thảy nếu dính líu đến nhau sẽ gây nên thảm họa. Cô không muốn nhìn thấy Âu Nam Diệp lại phải chịu tổn thương hay bất kì nguy hiểm nào.

Âu Nam Diệp bên cạnh khẽ ngáp một cái rồi theo Hồ Điệp rời khỏi chỗ ngồi, khi họ vừa đi khỏi, ánh mắt Tư Đồ Hoằng khẽ liếc nhìn về phía ghế ngồi đằng sau, rơi trên chỗ trống họ vừa rơi đi, trong lòng xẹt qua tia mất mát. Khi nãy anh dường như cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt đó khiến anh cảm thấy có chút khác thường, nhưng khi quay lại phía sau lại chẳng thấy điều gì bất thường cả.

Tư Đồ Hoằng khẽ thu hồi tầm mắt, quay lại nhìn Dạ Mẫn biểu diễn, trong lòng có chút phức tạp, sự mệt mỏi lan tỏa toàn thân, anh khẽ day day huyệt thái dương đau nhức rồi liếc nhìn đồng hồ trên tay. Đôi mắt lạnh lẽo khẽ híp lại, rồi dãn ra, chưa đợi Dạ Mẫn biểu diễn xong khúc nhạc anh đã đứng dậy quay người rời khỏi quảng trường.

Đến khi Dạ Mẫn biểu diễn xong khúc nhạc, khi quay lại chỗ ngồi quen thuộc đã không thấy bóng dáng Tư Đồ Hoằng đâu nữa, khóe mắt cô khẽ ươn ướt, trong lòng dâng lên một hồi chua sót.

Anh vẫn là không kiên nhẫn xem cô biểu diễn, lại một lần nữa bị anh bỏ rơi rồi...

Dạ Mẫn khẽ nở một nụ cười tự chế giễu bản thân mình, rồi cúi chào khán giả, sau đó rời khỏi sân khấu. Tiếp nối màn biểu diễn kia của Dạ Mẫn là một màn song tấu giữa hai nghệ sĩ violone và piano, đang đến đoạn cao trào thì tiếng súng từ đâu vang lên khiến cả hội trường trở nên hỗn loạn.

Tất cả khán giả nháo nhào chạy đi, nhưng lại bị bao vây bởi đám khủng bố, khiến họ sợ hãi tột độ, có một số người vì chống đối mà bị chúng xử lí ngay tại chỗ.

Phía bên này, khi Âu Nam Diệp cùng Hồ Điệp vừa mới bước ra khỏi đám đông khán giả thì đột nhiên tiếng súng vang lên khiến hai người các cô giật mình, ánh mắt dần trở nên cảnh giác nhìn xung quanh. Bỗng dưng Hồ Điệp nhìn thấy đám sát nhân đã sát hại lão gia và lão phu nhân đang tiến tới chỗ họ, cô vội vã kéo Âu Nam Diệp nấp vào một góc khuất sau cây cột, ánh mắt trở nên tà khí.

"Sao vậy? Bọn chúng là ai?"

Nhận thấy hành động bất thường của cô, Âu Nam Diệp bên cạnh khẽ hỏi, ánh mắt nhìn theo tầm mắt của Hồ Điệp, rơi trên một đám người áo đen vừa tiến vào hội trường, đứng đầu là tên man rợ khiến cô có cảm giác bất an.

"Tiểu thư...chúng chính là đám người đã sát hại lão gia và phu nhân." Hồ Điệp khẽ nắm chặt tay Âu Nam Diệp, nói.

Nghe vậy toàn thân Âu Nam Diệp tỏa ra hừng hực sát khí, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn đám người áo đen đang đi về phía sảnh đông nghịt người kia, lòng căm phẫn tột cùng. Hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm, móng tay ghim sâu vào da thịt, sự đau đớn lan tỏa toàn thân khiến cô tỉnh táo hơn, chỉ có làm như vậy cô mới có thể kiềm chế được bản thân không lao ra giết đám người trước mặt.

"Tiểu thư..."

Nhận ra ánh mắt Âu Nam Diệp có chút khác lạ, Hồ Điệp khẽ nhắc nhở, hiện tại không phải là lúc họ ra tay, còn có tình thế bây giờ có chút nguy hiểm. Vốn dĩ hai họ có thể thoát thân ra khỏi chỗ này, nhưng khi nghe thấy những tiếng khóc lóc cầu xin của những người vô tội kia, hai người các cô lại không thể trơ mắt nhìn bọn họ bị đám khủng bố kia giết hại.

"Bây giờ tôi sẽ quay lại hội trường, cô đi liên lạc với tổ chức đi, không thể cứ vậy mà bỏ mặc những người vô tội kia được."

Âu Nam Diệp nhẹ giọng nói, ánh mắt ảm đạm trở nên sắc lạnh, khẽ rút từ bên hông ra một khẩu súng lục, có thiết kế ngắn gọn chĩa thẳng về phía bóng lưng đám người áo đen kia, nhẹ nhàng bóp cò.

Một tên áo đen theo sau cùng bất giác đứng khựng lại rồi ngã xuống bất động, ấy vậy mà chẳng ai phát hiện ra, bởi khẩu súng cô dùng đã được lắp thanh giảm âm. Đợi đám người kia đi xa dần, Âu Nam Diệp mới đi đến chỗ tên áo đen kia, cô lục lọi một chút lấy ra thêm một khẩu súng ngắn khác đưa cho Hồ Điệp.

Âu Nam Diệp biết sở trường của Hồ Điệp là sử dụng phi tiêu, nên trên người cô ấy không mang theo súng, bởi vậy cô mới dùng cách này để lấy súng của tên áo đen.

"Người phải cẩn thận." Hồ Điệp cầm lấy khẩu súng rồi quay người về hướng ngược lại.

Âu Nam Diệp nhìn theo bóng lưng cô khuất dần sau ngã rẽ mới rời tầm mắt, tiện thể lấy luôn chiếc áo choàng màu đen của tên áo đen mặc lên người, cột mái tóc dài của cô lên, sau đó bám theo sau đám người áo đen kia.

Phía hội trường vẫn hỗn loạn như ban đầu, ai nấy đều sợ hãi khi bị đám khủng bố kia uy hiếp, chúng ép buộc họ phải liên hệ với người thân để đến chuộc thân.

Bề ngoài đám khủng bố cố ý gây hỗn loạn hiện trường đám đông để gây chú ý bên phía cảnh sát, nhằm mục đích che đậy vụ giao dịch bất hợp pháp của chúng ở phía sau căn phòng bí mật, mà con trường đi đến đó phải qua hội trường đông nghịt người này.

Hết thảy đã được chúng tính toán kĩ càng, địa hình xung quanh nơi này rất phức tạp, đến khi phía cảnh sát đi đến giải quyết e là chúng đã giao dịch thành công rồi.

Trong đám đông hỗn loạn, thân ảnh Bắc Nhiễm hiện ra, anh khẽ vươn tay vuốt vành tai, nơi gắn thiết bị liên lạc tiên tiến, rồi nở một nụ cười, ánh mắt dán chặt về phía đám người áo đen vừa đi qua sau cánh gà, khẽ mấp máy môi phát ra một âm thanh ma mị.

"Lão đại, đã bắt đầu."