Yêu Anh Thật Không Dễ Dàng

Chương 34: "cậu không có tư cách!"



Khu biệt thự cao cấp “Lam Uyển”, một dàn xe BMW dừng lại trước cổng, đi đầu là chiếc Lamborghini bạc, trước cổng có một vài người ăn mặc trang nghiêm đang đợi ở đó, vẻ mặt hớn hở trở lại khi thấy Mạc Thiên Kỳ bước xuống.

“Thượng tướng Mạc, chào mừng ngài đến với “Lam Uyển” ạ.”

Một người đàn ông trung niên tiến lại phía Mạc Thiên Kỳ hành lễ, sự xuất hiện của anh là một vinh dự của khu “Lam Uyển” của ông, vì đã được thông báo từ trước nên ông đã cho người sắp xếp tất cả.

Phải biết vị Thượng tướng Mạc này rất nổi danh, không chỉ ở Anh Quốc mà ngay cả nước T cũng vậy, lần này anh đại diện cho Anh Quốc đến nước T để dự buổi hội nghị thượng đỉnh giữa hai quốc gia. Chính phủ nước T đã ban hành công văn xuống dưới phải tiếp đón anh tử tế, chính vì thế khu biệt thự “Lam Uyển” đã được chọn làm nơi ở tạm thời của anh.

Nơi này mặc dù nằm ở trung tâm thành phố D, nhưng lại thuộc khu vực riêng tư, chỉ có những kẻ có tiền trong giới thượng lưu mới có thể đặt chân vào. An ninh khu vực này cũng được trang bị một cách tân tiến, hiện đại nhất.

“Ừ.” Mạc Thiên Kỳ nhàn nhạt đáp.

Anh vòng qua bên kia xe mở cửa bế Âu Nam Diệp đang say giấc nồng xuống, từng cử chỉ hành động của anh đều rất nhẹ nhàng, khiến những người có mặt tại khu “Lam Uyển” phải kinh ngạc.

“Mời ngài đi theo tôi ạ.”

Người đàn ông trung niên khẽ cúi người làm động tác mời lịch thiệp, ông chính là lãnh đạo của khu biệt thự cao cấp này, vì được ủy quyền nên phải ra mặt tiếp đón anh. Bên cạnh ông còn có một vài quản gia của khu này, họ đều cúi đầu chờ nhận lệnh từ ông.

Mạc Thiên Kỳ không nói gì, lặng lẽ bế cô đi vào bên trong, ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ dành cho người con gái đang nằm trong lòng anh. Khi bọn họ đã đi vào bên trong, một thân ảnh áo đen từ trong một góc khuất đối diện bước ra, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào phía khu biệt thự “Lam Uyển”, sau một hồi lâu sau mới rời đi.

Phía bên Tư Đồ Hoằng, sau khi bất lực nhìn Âu Nam Diệp cùng nam nhân khác rời đi, anh đã rời khỏi nhà hàng ngay sau đó, bỏ qua luôn người phụ nữ đi cùng anh.

Tại biệt phủ Tần gia, bên trong căn phòng khách rộng rãi, Tần lão gia đang ngồi nhâm nhi tách trà hoa cúc nóng hổi, lâu lâu lại liếc nhìn về phía Tần Dư Chí và Tần Lôi, ánh mắt vô cùng sắc bén.

“Cha, người gọi chúng con đến đây gặp mặt là có chuyện gì sao?”

Tân Lôi mày khẽ động, không kiên nhẫn mở miệng hỏi, mấy dạo nay việc kinh doanh của công ty ông không được thuận lợi cho lắm, hơn thế nữa người mà ông cử đi theo dõi nhất cử nhất động của cô con gái duy nhất đã có tin tức xấu.

Ông không khỏi phiền muộn trước những sự việc bất lợi xảy ra đối với ông, trong lòng có chút bực bội, thầm suy đoán hôm nay bị gọi về đây chắc chắn lại phải nghe giáo huấn từ cha mình.

“Thằng nhãi ranh kia đã đến nước T rồi, lần này chắc chắn nó sẽ không bỏ qua cho Tần gia, hai đứa ai sẽ đảm nhiệm việc ‘tiếp đãi’ nó đây?”

Tần lão gia buông tách trà trên tay xuống bàn, nâng tầm mắt lên liếc nhìn về phía hai người con trai của lão, người nào người nấy đều mang một bộ mặt lạnh tanh. Lão ta có chút bất ngờ với lần trở lại của tên nghiệt chủng kia, không nghĩ tới thằng nhãi ranh đó lại được chính phủ nước T quan tâm đến, phái rất nhiều người bảo vệ.

Chính vì lẽ đó, lão ta không thể một tay che trời mà hành động lỗ mãng với Mạc Thiên Kỳ được, mặc dù Tần gia ở nước T này rất có danh tiếng nhưng tuyệt nhiên không thể nhúng tay vào chính phủ.

“Có vẻ anh cả dạo này rảnh rỗi, chi bằng anh đảm nhận việc này đi, dẫu sao thì đó cũng là cốt nhục của anh mà.”

Tần Lôi không kiêng dè mà lên tiếng đẩy trách nhiệm lên đầu Tần Dư Chí, giọng điệu mang theo sự giễu cợt không hề nhẹ, bề ngoài ai cũng nghĩ hai anh em họ luôn đồng lòng hợp sức, nhưng mấy ai biết được giữa họ luôn trong mối quan hệ cạnh tranh khốc liệt.

Vì sự việc năm đó Tần Linh Lan hãm hại con gái của ông, nên cho đến hiện tại Tần Lôi vẫn ghi thù, dù ông biết thừa đó chẳng phải là cốt nhục của mình, nhưng hiển nhiên cũng không muốn bị anh cả nắm thóp.

“Cha, lần này con sẽ đảm nhiệm, mong cha nương tay với Linh Lan, con bé thật sự biết lỗi rồi…”

Tần Dư Chí bỏ ngoài tai những lời châm biếm đầy thái độ của đứa em trai, những sự việc như này đã diễn ra nhiều rồi, ông cũng chẳng cần phải để tâm. Trước mắt ông nên xin thêm một cơ hội cho con gái của ông, dù trước đó cha ông đã ngầm cho cơ hội để con gái ông sửa chữa lỗi lầm, nhưng vẫn bị hạn chế rất nhiều chuyện.

Hôm qua con gái vừa khóc lóc cầu xin ông đi nói giúp cho bản thân con bé thêm một cơ hội, ông không thể không mềm lòng trước những giọt nước mắt kia của cô, vậy nên hiện tại mới xuống nước cầu xin cha mình.

Dù hiện tại ông rất ghét đối mặt với đứa con trai bị bỏ rơi của ông, nhưng vì con gái ông có thể làm bất cứ chuyện gì, lí do ông ghét anh là vì khi nhìn thấy anh ông lại nhớ đến người vợ trước của mình.

Ông lại nhớ đến sự phản bội của bà, nhớ đến những lời bàn tán của những người xung quanh về ông, dù rất yêu bà nhưng ông không thể ngó lơ những lời lăng nhục kia mà chọn cách bỏ rơi bà.

“Hừ! Biết lỗi sao? Về dạy dỗ lại nó một chút đi, không chịu khổ được thì đừng có nghĩ đến việc trở thành người kế vị.” Tần lão gia đanh mặt nói.

“Đừng quên, Tần gia không chỉ có mình nó là cháu, ta cũng có thể bồi dưỡng thêm những người tốt hơn.”

“Vâng, thưa cha, con sẽ cố gắng dạy bảo nó.” Tần Dư Chí thở phào nhẹ nhõm, đáp.

Còn Tần Lôi thì khẽ nhếch mép cười, nhìn anh cả đầy ẩn ý, anh cả của ông thật biết cơ hội để có thể tẩy trắng cho cô con gái bảo bối của mình, quả là không thể xem thường.

“Được rồi. Ngày kia Tư Đồ gia có mở một bữa tiệc, lo mà biểu hiện tốt đi, đừng để ta thất vọng, lô hàng kia mà không thông qua…hai con tự mà lo liệu.” Tần lão gia thu lại ánh mắt sắc bén, ôn tồn nói. Truyện Bách Hợp

Lần này Tư Đồ gia mở tiệc ông thừa biết rằng bên đó muốn lôi kéo thêm một số thế lực về phe để thuận lợi cho việc vận chuyển hàng hóa ra thế giới. Một miếng mồi ngon như vậy tiếc là lão không tiện ra mặt, đành phải trông chờ vào hai đứa con trước mặt này mà thôi.

“Vâng cha.” Cả hai anh em đều đồng thanh đáp lại cha mình, sau đó rời đi.

Căn biệt phủ to lớn lại trở lại bầu không khí im lặng, giống như không hề có sự tồn tại của ai cả, im lặng một cách đến đáng sợ…

Hộp đêm lớn nhất thành phố D, vừa vào cửa tiếng nhạc đinh tai nhức óc đã truyền đến tai Dạ Mẫn, cô khẽ nhíu mày, men theo lối nhỏ đi vào hội trường. Bên trong rất đông và náo nhiệt, có rất nhiều người đang điên cuồng lắc lư theo những điệu nhạc kích thích cả thị giác lẫn thính giác.

Dạ Mẫn liếc nhìn xung quanh như tìm kiếm bóng dáng một ai đó, rất nhanh cô đã thấy bóng dáng Tư Đồ Hoằng đang gục mặt xuống bàn ở khu vực quầy bar. Không quan tâm đến những điệu nhạc khiến cô khó chịu kia, cô nhanh chân bước đến phía anh, khi nhận được điện thoại của nhân viên nói anh đã say mèm cô rất lo lắng, không nghĩ ngợi mà lái xe đến đây luôn.

Thậm chí cô còn chưa kịp ăn tối, vác chiếc bụng rỗng đến tìm anh, vì lẽ đó nên hiện tại bệnh đau bao tử của cô tái phát, bụng cô có chút đau nhưng vẫn cố chịu đựng. Hết thảy chỉ vì lo lắng cho Tư Đồ Hoằng mà thôi, dù cô đã biết Âu Nam Diệp đã trở lại và không bao lâu nữa có lẽ cô phải rời khỏi anh.

“Anh Hoằng, mau tỉnh lại…”

Dạ Mẫn lại gần phía anh, nhẹ nhàng lay vai anh, nhưng anh vẫn nằm bất động tại chỗ, trong miệng còn không ngừng lẩm nhẩm tên của người khác.

Dạ Mẫn không cần nghe cũng biết anh đang gọi tên ai, nhất thời trong lòng cô trùng xuống, một cỗ chua xót nổi lên, đáy mặt xẹt qua tia buồn bã.

“Hoằng, chúng ta về nhà đi…” Cô cố nén lại nỗi chua xót trong lòng, lay anh một lần nữa.

Tư Đồ Hoằng đang chìm đắm trong men say, khi bị quấy rối bỗng ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn về phía Dạ Mẫn. Ánh mắt mông lung trở nên khó chịu, nhìn thấy Dạ Mẫn trong lòng anh lại nhớ đến cái đêm đó, cái đêm anh không kiểm soát được hành vi của bản thân mà ngủ với cô.

“Hừ! Cô đến đây làm gì? Muốn xem bộ mặt thảm hại của tôi à?”

Anh khẽ nhếch mép nở một nụ cười chế giễu, anh không hề ghét cô nhưng khi nhìn thấy cô anh lại nhớ đến lúc mình phản bội Âu Nam Diệp, anh không thể bỏ qua được điều đó.

“Em không có… Anh say rồi, chúng ta về đi.”

Dạ Mẫn khẽ hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt anh nghiêm túc nói, dù hiện tại cô biết Tư Đồ Hoằng không muốn nhìn thấy mặt cô nhưng cô đã đến đây rồi thì không thể bỏ mặc anh được.

Tư Đồ Hoằng khẽ hừ lạnh, loạng choạng đứng dậy, do có chút choáng váng nên anh suýt chút nữa bị ngã, may mà có Dạ Mẫn bên cạnh đỡ lấy cánh tay anh. Nhìn vào bàn tay đang đỡ lấy mình, mày Tư Đồ Hoằng lại nhíu chặt lại, sự khó chịu càng lúc càng tăng, không nói gì lạnh nhạt đẩy cánh tay cô ra khỏi người anh.

Vì quá bất ngờ nên cô đã bị anh đẩy lảo đảo ngã về phía sau, Dạ Mẫn không kịp trở tay nghĩ lần này cô chết chắc, nhưng không ngờ cô lại ngã vào một lồng ngực vững chắc khác.

“Em có sao không?” Thẩm Địch ôm lấy Dạ Mẫn từ phía sau cất giọng lo lắng hỏi.

“Không…không sao.” Dạ Mẫn ngơ ngác nhìn nam nhân đã đỡ mình, vội vã rời khỏi người anh.

Tư Đồ Hoằng nhìn thấy một màn này thì khẽ nhếch khóe môi, nhìn Thẩm Địch bằng ánh mắt sắc bén, rồi lại liếc nhìn về phía Dạ Mẫn.

“Anh Hoằng…em…”

Nhìn thấy ánh mắt chế giễu của anh, cô muốn nói cái gì đó giải thích, nhưng lại bị anh cắt ngang.

“Đừng có mà đi theo tôi, thật ghê tởm!”

Nhìn thấy thái độ không tốt của Tư Đồ Hoằng đối với Dạ Mẫn, Thẩm Địch khó chịu, anh tiến lên chắn trước mặt cô, nhìn thẳng vào Tư Đồ Hoằng, chất vấn.

“Tư Đồ Hoằng, cậu ăn nói cẩn thận một chút, cô ấy dù gì cũng là hôn thê của cậu.”

“Ha, Thẩm thiếu gia, cậu đây là đang lo chuyện bao đồng à?!” Tư Đồ Hoằng híp mắt nhìn Thẩm Địch, toàn thân tỏa ra một luồng sát khí không hề nhẹ, tiếp tục:

“Hay là nói…cậu có ý với hôn thê của tôi?”

Nghe thấy câu hỏi của Tư Đồ Hoằng, đáy mắt Thẩm Địch khẽ dao động, không thể phản bác, dường như đã bị nói trúng tim đen. Rất lâu sau đó Thẩm Địch mới cất giọng.

“Cho dù cậu là hôn phu của cô ấy…cũng không nên đối xử với cô ấy như vậy.”

Thẩm Địch khó chịu tột đỉnh, nhìn thấy bản mặt của Tư Đồ Hoằng anh thật muốn cho một cú vào mặt mà, nhưng lương tâm anh lại không cho phép mình làm vậy, anh sợ Dạ Mẫn đau lòng.

“Đau lòng sao? Cậu nên nhớ… Cậu không có tư cách!” Tư Đồ Hoằng hừ lạnh, đáp.

Sau đó không đợi thêm một giây một phút nào nữa, quay người bỏ đi. Dạ Mẫn khẽ nhìn Thẩm Địch một cái, rồi cúi đầu cảm ơn, sau đó chạy theo sau Tư Đồ Hoằng. Nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, bàn tay Thẩm Địch vô thức nắm chặt lại thành nắm đấm.