Yêu Anh Thật Không Dễ Dàng

Chương 39: Nổi giận



“Chết tiệt! Ông ta dám ngang nhiên ra tay ở địa bàn lão tử, thật con mẹ nó hôm nay lão tử phải cho ông ta một bài học.”

Tiếng quát mắng của một nam nhân trẻ tuổi vang lên giữa phòng khách của một ngôi biệt thự nhỏ, mơ hồ còn đả động đến những chú chim đang đậu trên cành cây bên ngoài cửa sổ, vì bất ngờ với tiếng ồn kia mà sợ hãi vỗ cánh bay đi.

“Jay, cậu có thể nào bớt nói một tiếng không, ồn chết đi được!”

Dạ Bắc Đình một thân áo sơ mi trắng, quần âu đen đang nhàn nhã đứng trước cửa sổ sát đất thưởng thức ly rượu vang đỏ, ánh mắt nhìn về phía xa xăm như đang suy nghĩ về điều gì đó, đôi lúc mày còn nhíu lại.

“Cậu không thấy tức giận hả, con mẹ nó, ông ta là đang ra tay trên địa bàn chúng ta đó, hơn hết còn ra tay với bạch nguyệt quang của cậu còn gì. Cậu không quan tâm à, đừng nói cậu định bỏ qua đấy nhé!”

Jay khẽ bĩu môi, nhìn Dạ Bắc Đình với vẻ mặt khó hiểu, anh đây là đang vì cậu ta mà xả giận đó, hơn thế nữa còn vì người trong lòng của cậu ta. Đã không cảm kích thì thôi còn ở đó mà quát anh, đúng là đồ mặt lạnh vô lương tâm, anh đây từ nay cóc thèm giúp cậu ta nữa.

“Sẽ không có chuyện tôi bỏ qua. Tôi tin Tiểu Nam cô ấy cũng không dễ bị bắt nạt, lần sau chúng ta chú ý hơn một chút là được.” Dạ Bắc Đình không tỏ vẻ gì, nhàn nhạt đáp lại Jay.

Ánh mắt anh dừng lại trước một tòa nhà cao tầng phía xa xa đối diện, tròng mắt khẽ thay đổi, trong đầu nhẩm tính một số kế hoạch. Cũng lâu lắm rồi anh không có trở lại Dạ gia, không biết bà nội anh sao rồi, có lẽ anh nên trở về đó mộ lần, dẫu sao thì bà nội cũng là người thân yêu thương anh thật lòng.

“Hừ! Lão tử mặc kệ cậu!” Jay đứng dậy phủi phủi tay, nói.

Sau đó quay lưng định rời khỏi, nhưng chợt nhớ ra chuyện gì đó, bèn quay lại tiếp tục lên tiếng:

“À đúng rồi, lão tử cần một vài trợ thủ đắc lực của cậu dùng một chút. Còn nữa, nếu cần giúp đỡ cứ nói, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

“Ừ.” Anh nhàn nhạt đáp.

Jay thấy một mặt lạnh tanh của ai đó lại khẽ bĩu môi, sau đó đút tay vào túi quần, rồi tiêu xái rời đi. Khi nghe tiếng động cơ xe đi xa, Dạ Bắc Đình mới thu hồi lại tầm mặt, xoay người đặt ly rượu vang đỏ óng ánh xuống bàn.

Anh chầm chậm rút điện thoại ra, nhập một dãy số lạ, ấn gọi, rất nhanh đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói của một người phụ nữ trung niên.

“Cậu tìm tôi có việc gì? Không phải đã nói không có chuyện gì đừng tìm tôi sao?”

Đầu dây bên kia, người phụ nữ trung niên có vẻ không được vui, khẽ gằn giọng nói. Bên này, Dạ Bắc Đình cũng không tỏ vẻ tức giận, chỉ khẽ nhếch mép, tiếp lời của người đầu dây bên kia.

“Đương nhiên là có việc cần bà làm rồi, nếu không bà nghĩ tôi rảnh rỗi gọi bà làm gì?”

Giọng nói mang theo vài phần châm biếm cùng khinh bỉ của anh truyền đến, khiến người phụ nữ trung niên kia có chút khó chịu, bà ta khẽ liếc mắt về phía giường nơi chồng bà ta nằm, sau đó đi ra ngoài ban công.

“Cậu muốn tôi làm gì? Những chứng cứ kia tôi đã cung cấp cho cậu rồi, hiện tại tôi cũng đang điều tra thêm, không thể gấp gáp, nếu không tôi sẽ bị họ phát hiện.”

Người phụ nữ trung niên suy nghĩ một chút, sau đó lạnh giọng nói, bà cũng chỉ vì trả thù nên mới hợp tác với Dạ Bắc Đình, bởi bà biết kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Bà biết nếu dấn thân vào chuyện này, sau này bà sẽ không còn cơ hội quay đầu, và có khả năng sẽ mất mạng.

Nhưng bà không muốn con gái của mình chết oan, bà không muốn đám người Tần gia được sống yên ổn, bởi bà hận, rất hận người của Tần gia. Họ đã khiến bà mất đi người đàn ông và con gái bà yêu quý nhất, khiến cho thanh xuân của bà bị nhuốm đầy bi thương, bà không thể dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra.

“Tôi cần bà làm một chút chuyện. Yên tâm sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng của bà, chúng ta chung một thuyền, tôi sẽ đảm bảo sự an toàn của bà.”

Dạ Bắc Đình bên này nhàn nhã ngồi xuống sofa, một tay cầm điện thoại nói chuyện, một tay vân vê chiếc ly thủy tinh chứa thứ chất lỏng khiến người ta say đắm.

“Được.” Bên kia bà ta không do dự đáp.

Sau đó hai người họ trao đổi qua lại hồi lâu mới cúp máy, xong xuôi mọi chuyện Dạ Bắc Đình uống cạn ly rượu, sau đó đứng dậy rời đi.

Biệt thự “Lam Uyển”, Âu Nam Diệp một thân uy nghiêm ngồi đối diện vị khách đặc biệt nào đó ghé thăm, ánh mắt không ngừng đánh giá đối phương.

Thân hình chữ S bốc lửa, khuôn mặt thanh tú mang đậm chất phương Tây, bờ môi mỏng, đôi mắt màu lam to tròn long lanh, tổng hợp lại đúng chuẩn một mỹ nhân.

Phía bên đối diện, Lucas Thanh Điệp một thân váy đỏ bó sát người, tôn lên đường cong quyến rũ, cô ta khẽ đưa mắt nhìn tình địch trước mặt, đánh giá. Một thân quần áo ngủ ở nhà, mặt mộc, khuôn mặt ưa nhìn, nhưng nhìn đi nhìn lại cô ta chỉ cảm thấy người đối diện thật quê mùa.

Lucas Thanh Điệp không hiểu tại sao Mạc Thiên Kỳ lại có thể nhìn chúng một người như Âu Nam Diệp, gia thế không có, nhan sắc không bằng cô ta. Chẳng có cái gì nổi bật cả, vậy mà lại có thể ở cạnh Mạc Thiên Kỳ, đúng là tức chết cô ta mà.

“Có vẻ như Âu tiểu thư không thích tôi cho lắm nhỉ?” Lucas Thanh Điệp mặc dù ghen ghét cô nhưng vẫn cố tỏ ra tươi cười, nghiến răng hỏi.

“Ừ. Rất không thích!”

Âu Nam Diệp thẳng thắn thừa nhận luôn, không cho Lucas Thanh Điệp mặt mũi nào cả, nhìn cái bản mặt giả tạo của cô ta khiến cô buồn nôn. Cái thể loại trà xanh như cô ta tuyệt đối không thể nhường nhịn, không nghĩ cô ta còn mặt dày đến mức đến tận cửa tìm đến bạn trai cô.

Nghĩ đến anh, cô lại cảm thấy nổi giận, anh được lắm, dám ở sau lưng cô giấu diếm bạch nguyệt quang, còn để người ta tìm đến tận cửa. Lần này để xem anh giải thích sao đây, nếu không có một lời giải thích đàng hoàng cô sẽ cho anh biết tay, Âu Nam Diệp này không dễ bắt nạt đâu.

“Cô…cô đừng tưởng được anh Thiên Kỳ để ý mà lên mặt, cũng chỉ là một đứa quê mùa mà thôi, chẳng có gì nổi bật cả. Khi anh ấy chơi chán rồi cô sẽ bị bỏ rơi thôi, đừng tưởng bở mình sẽ trở thành Mạc phu nhân tương lai, vịt xấu xí cũng chỉ là vịt xấu xí đừng mơ tưởng có thể trở thành phượng hoàng.”

Lucas Thanh Điệp không ngừng buông ra những lời lẽ thô tục đầy rẫy sự châm biếm đối với Âu Nam Diệp, cô chỉ khẽ cười lạnh nhìn cô ta, đáy mắt xẹt qua tia trào phùng.

Tưởng Lucas Thanh Điệp như thế nào, hóa ra cũng chỉ là một cô tiểu thư não ngắn mà thôi, bề ngoài thanh cao đó nhưng cái cách nói chuyện quả là ngu ngốc. Những gì cô ta nói chỉ khiến cô cảm thấy kinh tởm, còn rất nực cười là đằng khác, mùi trà xanh cũng quá nồng rồi.

“Ồ vậy sao? Nhưng…tiếc thật đấy, con vịt xấu xí là tôi đây hiện tại đang là ‘bạn gái’ của anh ấy đó. Còn cô dù có xinh đẹp thì đã làm sao, không phải cũng chỉ là một người qua đường thôi à.”

Âu Nam Diệp không nhanh không chậm châm biếm ngược lại, chỉ thấy sắc mặt của Lucas Thanh Điệp trở nên lúc trắng, lúc xanh, tức giận đến đỏ cả mặt.

Hai bàn tay dưới bàn nắm chặt lại, móng tay sắc nhọn ghim sâu vào lòng bàn tay khiến nó trở nên đỏ ửng nhưng cô ta lại chẳng thấy đau, bởi cô ta đã bị cô chọc tức điên lên rồi, đâu còn tâm trạng mà cảm nhận nữa.

“Cô…cô dám!” Lucas Thanh Điệp nghiến răng nghiến lợi nói.

Ánh mắt cô ta hận không thể xuyên thấu người trước mặt là Âu Nam Diệp đây, nếu như ánh mắt có thể giết người thì có lẽ Âu Nam Diệp đã bị cô ta giết chết từ lâu rồi, ánh mắt kia quá ghê gớm.

“Hừ, tại sao lại không dám?!”

Cô dửng dưng hỏi lại, khiến Lucas Thanh Điệp càng tức giận hơn vì thái độ không coi ai ra gì của cô, định bụng đứng dậy cho cô một bài học nhưng lại nhớ đến nơi này không hợp để gây sự. Vậy nên cô ta đành phải thu lại móng vuốt cùng ý nghĩ độc ác kia, thầm thề rằng sẽ khiến cho Âu Nam Diệp sống không bằng chết trong tương lai.

“Tôi không biết cô tìm Kỳ có chuyện gì, nhưng phiền cô đi cho, nơi này không tiếp nổi cô, mùi trà xanh nồng quá tôi không thích!”

Âu Nam Diệp không nhiều lời lên tiếng đuổi khách, cô không thể chịu thêm một giây, một phút nào nữa, nhìn thấy bản mặt của Lucas Thanh Điệp cô lại cảm thấy tức giận. Nếu còn để cô ta ở lại chỗ này chắc tý nữa cô ra tay luôn với cô ta rồi, thật trướng mắt mà, còn khiến cô khó chịu nữa chứ.

“Cô được lắm! Đừng tưởng là bạn gái của Thiên Kỳ là có thể vênh váo, sẽ nhanh thôi anh ấy sẽ bỏ rơi cô, anh ấy sẽ chỉ thuộc về tôi thôi, hừ!”

Lucas Thanh Điệp tức giận đứng bật người dậy, quát thẳng vào mặt cô, ánh mắt trợn tròn như muốn rớt ra ngoài, hận không thể xé xác Âu Nam Diệp ra.

“Tôi vinh hạnh chờ đến ngày đó, còn bây giờ mời cô đi cho!”

Lần này cô dứt khoát đuổi khách, không muốn dây dưa thêm nữa, nhận thấy thái độ của cô, Lucas Thanh Điệp kìm nén hận thù trong lòng, hậm hực xoay gót rời đi.

Khi Lucas Thanh Điệp đã đi xa, cô khẽ day day huyệt thái dương, tâm trạng trở nên phiền muộn, dạo này vì chuyện kia đã đau đầu rồi, hiện tại lại thêm chuyện của Lucas Thanh Điệp này nữa càng đau đầu hơn.

“Haizz…” Cô khẽ thở dài rồi trở lại phòng ngủ, đóng sầm cửa lại, bắt đầu nghĩ cách trừng phạt Mạc Thiên Kỳ.

Còn người nào đó đang trên đường trở về nhà, bất chợt hắt xì một cái, sau đó ngờ nghệch đưa tay lên xoa xoa chóp mũi, mù mịt suy nghĩ không biết ai đang nhắc đến anh. Anh đâu biết rằng, sắp tới một bình dấm chua di động đến từ vị trí nào đó sẽ cho anh biết tay.

“Ngài ổn không ạ?” Người tài xế phía trước thấy anh hắt xì bèn lên tiếng hỏi han.

“Không sao. Lát nữa ghé qua khu trung tâm thương mại một chút.” Anh nhàn nhạt đáp, sau đó giao phó một chút.

Người tài xế cảm thấy có chút lạ, nhưng vẫn vâng dạ đáp lời, sau đó chuyên tâm lái xe, chiếc BMW phi nhanh trên đường lớn, hướng thẳng tới khu trung tâm thương mại mà đi tới.