Yêu Anh Trai Của Chồng

Chương 8: Phạt chạy



- Sao? Không phục?

- Báo cáo, có chút ạ.

Châu Mạn Đình không nghĩ Triệu Đoan Mẫn lại dám cãi nhau tay đôi với giáo quan mới, cô ấy kéo tay áo của Triệu Đoan Mẫn ra hiệu, thôi thà chạy còn hơn, ở đây tranh luận mà bị phạt nặng hơn cũng chết.

- Ở đây lời tôi nói chính là mệnh lệnh, tôi nhìn trúng hai em, nên hai em bị phạt, nếu muốn không bị phạt thì lúc trước không nên nói chuyện riêng. Tôi đã cảnh báo trước đó là không được nói chuyện riêng rồi.

Rốt cuộc thì cái tên này có phải chủ đích nhắm vào cô không vậy. Có người nhà mà không được nhờ thì có người nhà để làm gì. Gần quan chả thấy được ban lộc chỉ thấy bị xui xẻo thôi.

- Báo cáo, nhưng mà vì chúng em có chuyện chính đáng nên mới nói mấy câu, không ngờ lại bị thầy chú ý đến.

Cái con thỏ con này mồm miệng cũng gớm lắm, thảo nào thằng em trai anh cứ kêu ca suốt ngày.

Châu Mạn Đình ở bên cạnh cuống lên sắp điên rồi, chuyện chính đáng gì chứ? Hai cô chính là đang nói xấu thầy giáo, Triệu Đoan Mẫn này lại nghĩ ra cái trò gì đây. Bạn thân à đừng có kéo tôi vào chứ.

- Chuyện gì thì cũng không được phép nói chuyện trong giờ học.

- Báo cáo,nhưng chuyện này khá quan trọng ạ.

Lâm Quân Phong day trán, sao anh lại ở đây tranh cãi với một cô nhóc thế này.

- Em nói đi, xem chuyện gì?

- Báo cáo, bạn Châu Mạn Đình kêu ngứa lưng, bạn ấy không đưa tay ra sau lưng gãi được nên có nhờ em gãi giúp. Em khuyên bạn ấy nên nhịn đi nhưng bạn ấy nói không nhịn được. Thế nên em đã gãi giúp cho bạn ấy. Sau đó bọn em liền bị thầy gọi lên đây.

Cả sân tập đều cười rộ lên, họ chính là không nhịn được cười khi nghe Triệu Đoan Mẫn tranh luận với thầy giáo mới như vậy, ngay cả đến mấy thầy giáo đứng đó cũng phải phì cười.

- Báo cáo, thưa thầy mọi người cười trong giờ có phải cũng nên bị phạt không ạ?

Tất cả lập tức im bặt như rơi vào cõi chết, không có một tiếng động. Lâm Quân Phong chỉ cảm thấy to đầu, giỏi lắm,dám chả treo với anh cơ đấy. Anh có thể phạt tất cả chạy cùng cô nhưng anh không thể phạt cả mấy thầy giáo đứng ngay đó được.

Lâm Quân Phong đưa tay lên miệng hắng giọng một cái.

- Được rồi, lí do đó tạm chấp nhận, thầy nương tay cho hai em. Lập tức chạy mười bốn vòng cho tôi.

Triệu Đoan Mẫn nhìn Lâm Quân Phong,cô tức đến nghiến răng, nói cả buổi trời đến sùi cả bọt mép mà bớt được có một vòng. Triệu Đoan Mẫn bị Châu Mạn Đình kéo chạy đi, cô ấy sợ Triệu Đoan Mẫn lại nói gì chọc giận đến giáo quan Lâm thì bọn cô chết chắc.

Triệu Đoan Mẫn vừa chạy vừa không cam lòng, anh chồng cái quái gì chứ đúng là đồ phúc hắc, hỗn đản, trứng thối. Thù này cô nhớ rồi.

Chạy xong mười bốn vòng đúng là phải thở bằng tai, mệt chết đi được. Triệu Đoan Mẫn nhìn Lâm Quân Phong vẫn đang phạt mấy bạn đứng lên, ngồi xuống do chưa chạy đủ vòng đã xin nghỉ, ánh mắt cô đầy ai oán.

Đẹp trai thì sao chứ? cũng chẳng mài ra để ăn được, đúng là tính cách tỉ lệ nghịch với khuôn mặt mà.

Tan học, Triệu Đoan Mẫn đứng đợi tài xế trong nhà đến đón. Kì quái thật, hôm nay thế nào mà cô đứng đây từ nãy cũng không thấy chú Vương đến, mọi lần tan học cô chỉ cần đi ra khỏi cổng trường đã nhìn thấy ông ấy đang đợi cô rồi.

Giữa lúc đó một chiếc xe BMW dừng lại trước mặt cô, người đàn ông trong xe nhấn nút kéo cửa kính xuống,hất hàm với cô:

- Lên xe đi, tôi đưa em về.

A, hỗn đản này đã nhận ra cô rồi à, cô còn tưởng anh ta bị đui chứ? Triệu Đoan Mẫn nheo mắt nhìn ánh nắng mặt trời, mặc dù không muốn lên xe của hỗn đản trứng thối nhưng cô cũng không muốn chết cháy ở đây. Thôi thì có tài xế chở, ngu gì mà không đi chứ.

Thế là Triệu Đoan Mẫn liền mở cửa lên xe ngồi vào ghế lái phụ, sau khi cô thắt dây an toàn, chiếc xe cũng từ từ lăn bánh. Chiếc xe này nhìn bề ngoài có vẻ bình thường nhưng nội thất bên trong có vẻ như đã được độ lại. Sang, xịn, mịn, gớm.

- A, anh Quân Phong, anh sao lại xuất hiện ở đây vậy? Em tưởng anh đang ở trong quân doanh chứ.

Cô gái này lại giả điên cái gì vậy?

- Chẳng phải chúng ta vừa gặp nhau sao? Tôi tưởng chúng ta đã chào hỏi nhau rồi chứ?

- Đâu, khi nào? Sao em không biết vậy?

Muốn chơi trò giả đui với cô à? Chị đây tiếp chiêu hết.

- Mười bốn vòng, chính là lời chào hỏi của tôi với em.

- Trứng...

Triệu Đoan Mẫn tức đến lộn mề, suýt nữa thì cô đã chửi bậy rồi, phủi phui cái miệng này. Miệng xinh là để nói lời hay, ý đẹp, cô nhịn.

- Hửm... Trứng gì?

- Hi hi... Không có gì. Em còn tưởng anh không nhận ra em cơ. Lần sau anh không cần chào hỏi em theo cách đặc biệt như vậy đâu. Em sợ mình sẽ tổn thọ mất.

Lại nói móc anh rồi. Trẻ nhỏ thật khó dạy.

- Sao? Giận tôi vì đã phạt em à?

- Nếu em nói em giận thật thì sao? Anh có quà đền bù cho em không?

Phạt cô rồi thì phải đền cho cô đi chứ. Thế mới ra dáng đàn anh chứ.

- Chúc mừng em đã quay vào ô mất lượt. Tôi phạt em là đúng người,đúng tội, tôi cũng đâu có xử oan cho em đâu.

- Nhưng anh là người nhà của em cơ mà, anh không thiên vị cho em đạp một chân đi cửa sau được hay sao?