Yêu Anh Từ Bao Giờ

Chương 6



Năm giờ chiều, tôi cảm thấy mệt lắm rồi nhưng vẫn cố gắng miệt mài, nhìn đống cát còn ngồn ngộn mà cứ muốn cho xong, mai còn sang việc khác. Ngày đầu tiên chắc chưa quen, mai ngày kia là ổn ngay ấy mà. Sướng quen rồi, giờ khổ một tí đã muốn nghỉ à Thảo? Mà cũng nghỉ làm sao được? Tiền đã tiêu hết rồi, không làm thì móc đâu ra mà trả cho người ta đây?

Tôi đẩy xe cát đến gần anh Nam cao kều, anh ấy nhìn xuống từ giàn giáo, cười nói:

– Được rồi, nghỉ thôi em gái, mai làm tiếp!

Tôi quay mặt về đống cát, thấy vẫn chưa hết thì đành ngậm ngùi gật đầu. Sáng vơi được gần nửa mà chiều có nhiều thời gian hơn lại chẳng bằng, cứ thế này… hắn sẽ nghĩ tôi lười biếng mất thôi, không chừng còn đuổi tôi nữa!

Tôi rửa sạch mặt mũi chân tay, áo chống nắng đã cởi từ lâu bởi nắng ngả dần, bước về bàn nước tự rót cho mình cốc nhân trần đá. Thịnh không có ở đây, tiền anh ta đã trả cho tôi rồi, thực ra tôi chẳng cần chờ anh ta làm gì, có điều tôi muốn xin anh ta cho đêm nay ở lại đây, bởi tôi chẳng biết đi đâu về đâu nữa, ít nhất có nơi trú mưa trú nắng vẫn hơn. Tôi tự an ủi bản thân làm gì mà xui tận mạng bị kẻ nào tấn công ngay được chứ? Cứ có ánh sáng, có người trông coi, tự khắc kẻ khác cũng ngại ngần thôi!

Đám thợ xây lần lượt ra về hết, chắc Thịnh gửi họ tiền lúc nào rồi tôi không rõ, thế nên không ai ở lại chờ anh ta cùng tôi, ngoại trừ chú béo tối nay bị phân công ở lại coi đồ. Nếu Thịnh đồng ý, tôi sẽ bảo chú về thôi, tôi ở đây một mình là được, cũng để thoải mái. Vậy mà, tôi chờ Thịnh mãi, đến tận sáu giờ anh ta mới quay lại, cũng còn may anh ta quay lại, chắc để kiểm tra lại mọi thứ cẩn thận một lần nữa rồi mới về nhà.

Vừa thấy Thịnh dựng cái xe máy đắt giá từ xa, tôi liền áy náy tiến lại. Anh ta bước đến gần tôi, nhướng mày thắc mắc:

– Cô chưa về à?

– Tôi… tôi muốn nhờ anh… tối nay cho tôi ở lại đây coi đồ được không? Tôi đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!

– Không, tôi không nói hai lời.

Anh ta nói xong, mặc kệ tôi đứng đó, dọn dẹp đồ trên bàn nước, đổ nước đá tan chảy trong xô đá xuống đất rồi đậy nắp, xách qua mặt tôi. Tôi mệt mỏi bước theo anh ta, muốn nói với anh ta tôi chẳng còn chỗ nào để đi, mong anh ta suy nghĩ lại:

– Chờ…

Tôi chưa nói hết câu, trời đất trước mắt tôi bỗng tối sầm lại, tôi ngã vật ra đất chẳng còn biết gì hết…

—–

Tôi lơ mơ mở mắt, cảm thấy đầu nhức như búa bổ, chân tay thì đau như bị ai dần cho một trận nên thân, nhấc lên thôi cũng thấy đau. Tôi nhắm chặt đôi mắt hoa váng lên, đưa tay vỗ vỗ đầu, nhất thời ngỡ ngàng chưa biết chuyện gì đã xảy ra. Một lát sau tôi cũng nhớ ra chuyện, mở mắt nhìn quanh, có vẻ như tôi đang ở trong một căn hộ chung cư khá sang trọng. Mùi thơm quen quen phảng phất xung quanh làm tôi lập tức tỉnh táo, đoán ra được mình đang ở đâu. Đây là… nhà hắn!

Ôi trời đất ơi, tôi ngất đi và hắn đem tôi về đây. Bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ? Tôi nhìn đồng hồ trên bàn đầu giường, tám giờ tối rồi, hic hic… Ngại thật, làm phiền hắn bao bận, giờ lại còn bắt hắn đem tôi về đây nữa! Bụng tôi bỗng sôi réo lên đòi nạp năng lượng, tôi gượng dậy rồi chóng mặt lại lảo đảo ngã uỵch ra giường. Chán thật, tôi đúng là kiểu “bánh bèo vô dụng” điển hình đây mà, chẳng được cái tích sự gì, cứ ba hoa làm phiền người khác. Giờ thì hay rồi, người dở nóng dở lạnh, mắt hoa đầu váng quay quay, chắc tôi bị say nắng, lại phải làm nặng cả ngày mà bình thường có bao giờ phải làm đâu, thế nên tôi mới thành ra thế này đây!

Vừa trách bản thân vô dụng, vừa xấu hổ, thấy hắn bước vào phòng ngủ, tôi gượng người tựa vào thành giường, đỏ mặt nhìn hắn nói:

– Tôi… nghỉ một đêm là khỏe lại thôi, mai tôi vẫn làm việc được.

– Cô đang nằm trên giường tôi đấy.

Tôi nghe vậy liền vùng khỏi giường, bước được vài bước trên sàn nhà, nào ngờ lại xây xẩm mặt mày ngã chúi người vào hắn. May sao hắn không tuyệt tình đến nỗi tránh tôi mà để tôi dựa vào hắn, áp mặt mình vào khuôn ngực vững chãi thơm tho của hắn. Trời đất ơi, tôi điên mất rồi, tôi ngượng chín tự thoát ra, dựa vào chiếc ghế gần đấy để có thể đứng cho vững.

– Gọi người đến đón đi!

– Tôi… ơ mà ban nãy anh đi xe máy, anh đưa tôi về đây bằng cách nào thế?

– Chở như chở lợn, cô thấy người ta chở lợn thế nào chưa?

Á… chẳng lẽ lại thế? Tôi nhệch miệng cười hề hề, mà thôi không thắc mắc cái này nữa, vấn đề bây giờ… tôi chẳng có nơi nào để về, có nên khai thật với hắn không đây? Tôi nghĩ rồi đành thật thà khai:

– Tôi chẳng gọi được ai, cũng chẳng có nơi nào để đi cả, còn tí tiền không đủ ăn với thuê nhà, ba triệu anh đưa tôi đóng viện phí cho em tôi rồi.

Hắn lắc đầu, thở dài nói:

– Yếu như sên còn đòi làm phu hồ. Nghỉ đi!

Tôi nghe vậy mà sợ xanh mặt liền thanh minh:

– Bình thường tôi khỏe lắm, mùa gặt tôi vẫn gánh hai gánh lúa đi băng băng mà… chắc tại mấy hôm trước tôi bán máu nên… có hơi bị yếu đi… mà đừng bắt tôi nghỉ, mai tôi khỏe lại, thật đấy!

Hắn sững lại nhìn tôi, dường như hắn không tin trên đời này lại có người khổ thế, nên là mặt hắn tỏ vẻ nghi hoặc. Tôi cũng thở dài một hơi, ngồi xuống ghế nghỉ chút chứ đứng nãy giờ lại muốn ngã lăn ra.

Hắn im lặng một lúc, lát sau mới trầm trầm cất lời:

– Số tiền kia tôi cho cô nợ, kiếm việc khác mà làm. Tôi không muốn mang tiếng giết người.

Nói xong hắn vào giường lấy cái gối ôm bỏ ra khỏi phòng. Tôi nhìn theo, thấy hắn vứt cái gối xuống bộ sofa màu da trong phòng khách. Có lẽ hắn cho tôi ở lại đây đêm nay. Hắn tốt thật… Nhưng còn mai, ngày kia… Tôi biết phải làm sao đây?

Mai hay kia là việc của mai kia, còn hiện tại tôi… đói, người thì mệt mỏi lại đang trong cơn sốt, nhưng mà tôi vẫn thấy đói. Ngó quanh không thấy ba lô, tôi đành gượng bước ra phòng khách hỏi hắn:

– Ba lô của tôi… anh để ở đâu tôi không thấy?

– Vẫn ở nhà xây, vứt đấy. Vướng bỏ xừ, vác người đã chết mệt rồi!

Ơ… hắn nói thế nghĩa là… ban nãy hắn vác tôi về đây à? Mặt tôi bỗng đỏ ửng lên, chẳng biết vì cơn sốt hay vì điều gì khác nữa.

– Thế… đây cách nhà xây có xa không?

– Tầm nửa cây.

Tôi nghe vậy liền bước về cửa, hắn lập tức kéo vai tôi lại nói:

– Cô đi đâu đấy?

– Tôi… tôi về đó… chứ giờ… tôi chẳng có quần áo thay với… còn tiền đi ăn nữa!

– Tưởng gì? Đây có.

Nói rồi hắn vào phòng ngủ mở tủ quần áo, vứt bộ đồ cầu thủ màu xanh biển mỏng nhẹ ra sofa, hất hàm:

– Vào kia mà thay, cơm trong bếp. Ăn xong uống thuốc.

Tôi nhìn hắn, chẳng biết nói gì, lòng có chút cảm kích. Hắn tốt thật sự. Tôi lí nhí trong họng, môi mấp máy ngượng nghịu:

– Cảm… cảm ơn anh.

Hắn không trả lời, chăm chú nhìn TV đang chiếu trực tiếp bóng đá, thái độ không muốn đối thoại nên tôi cũng thôi, cầm bộ quần áo vào toilet gần bếp. Bỗng hắn nói theo:

– Tắm nhanh, mà đừng có gội đầu, tôi không muốn đưa cô đi cấp cứu!

– Tôi biết rồi.

Tôi vào phòng tắm, nhanh chóng xả nước gột sạch mồ hôi bụi cát trên người. Sữa tắm của hắn thơm thật đấy, mùi bạc hà thanh khiết lịm tim giống trên người hắn vậy, tôi bỗng liên tưởng đến khuôn mặt đẹp như tượng tạc cùng cơ thể săn chắc của hắn dưới làn nước mát. Á… tôi lập tức lắc lắc đầu. Tôi bị điên rồi, nghĩ linh tinh cái gì thế không biết?